Mặc dù Thẩm Tinh Yên đã đóng nhiều quảng cáo phim, nhưng cô ấy cũng không có nhiều tiền tiết kiệm, và đủ để xử lý với một gia đình, tuy nhiên, là vài hộ gia đình, cô coi như táng gia bại sản, cô ấy không có khả năng chỉ trả.
Thẩm Tinh Yên và Bạch Lâm Hoa quyết định cầu xin sự tha thứ của gia đình người quá có, vì vậy, họ đã mua một thứ gì đó vào sáng sớm và trực tiếp tìm đến nhà đối phương, tuy nhiên, họ đã bị người nhà của gia đình, trực tiếp đuổi đi.
“Các người đi đi, nơi này các người có thể vào được sao?
Đừng để chồng tôi chết không nhắm mắt.”
Đây là vợ của một người đàn ông trung niên, cô ta rất xúc động, sau khi nhìn thấy Thẩm Tinh Yên, giống như lần trước đến đồn cảnh sát, cô ta trực tiếp túm lấy vạt áo cô rồi bắt đầu đánh đập, Thảm Tinh Yên cũng không có đánh trả.
“Phu nhân, hãy đánh tôi nếu cô muốn, đừng đánh con gái tôi.”
“Các người đừng ở đây mà giả từ bi, diễn kịch đau khổ cái gì? Mau cút cho tôi…”
*Cút đi.” Người đàn ông trung niên trực tiếp ném hai người cút đi, xem ra không thể cầu xin những người này tha thứ.
Tất nhiên, Thẳm Tinh Yên cũng hiểu cảm xúc của người nhà của người quá cố, nhưng cô ấy có thể làm gì? Nếu người ta có thể sống lại từ cõi chết, cô ấy sẽ không ngần ngại hy sinh mạng sóng của mình.
Sau đó, Thẩm Tinh Yên và Bạch Lâm Hoa đi đến một người khác, tất nhiên, họ bị đối xử y như vậy mà không có sự khác biệt.
Nhưng họ vẫn nhất quyết đến bệnh viện để xem 4 bệnh nhân bị thương nặng còn lại, trong đó có cả quan nhị đại thiếu.
“Các người cho rằng chỉ cần mua một chút đồ và một lời xin lỗi là có thể bù đắp được tính mạng của bạn tôi sao?
Tôi nói với các người biết, điều đó là không thể.
Tôi muốn các người phải gánh tội suốt đời.”
“Chúng tôi không cầu xin, chúng tôi chỉ muốn bày tỏ một ít thành tâm của chúng tôi.” Bạch Lệ Hoa kiên nhẫn nói.
“Không cần, trừ phi các người quỳ xuống, néu không đừng mơ tôi sẽ tha thứ.”
Người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh, được băng bó bột.
Và người nhà của anh ta còn cường điệu hơn và trực tiếp tiếp xúc với giới truyền thông để vạch trần: “Nhìn kìa, đây là thần tượng trong giới thần tượng, còn cha lại là kẻ giết người… Loại người này phải bị xử lý nghiêm, và cả nhà phải nên trả giá.”
“Có phải, chỉ cần chúng ta quỳ xuống, anh sẽ tha thứ cho chúng ta?”
“Các người quỳ xuống xem!” Người nhà đối phương gắt gao nói với hai người Bạch Lệ Hoa.
Mặc dù Bạch Lệ Hoa và Thẩm Tinh Yên đã sẵn sàng để bị sỉ nhục trước khi họ đến, nhưng họ vẫn cảm thấy phẫn nộ và nhiều cảm xúc lúc này, đan xen với nhau.
Nhưng cho dù như vậy, Bạch Lệ Hoa vẫn định quỳ xuống, nhưng vào lúc này, người đàn ông xuất hiện phía sau trực tiếp vươn tay đỡ Bạch Lệ Hoa: “Bác gái, cô đứng dậy đi.”
Thẳm Tinh Yên và Bạch Lệ Hoa đều nhìn An Tử Hạo đột nhiên xuất hiện vẻ kinh ngạc, bọn họ thật sự không nghĩ tới anh vẫn nguyện ý đi vào chỗ nước đục ngầu này.
“Hai người không làm gì sai, không cần xin lỗi ai.”
“Như thế nào mà không làm sai? Cha cô ta đã giết người!”
Phía sau truyền đến giọng nói của người nhà mỏng và sắc bén, nhưng An Tử Hạo xoay người đáp lại.
“Anh biết không, chính cha cô ấy đã giết người.”
“Cha cô ta đã giết người, cô ta không cần trả lại sao?”
“Đúng vậy, cô ấy không cần trả giá, trong nước không có luật lệ nào cha phạm tội con phải đền.
Ai đụng phải ai thì tự nhiên sẽ phải trả giá, cô ấy không sai chút nào.
Tôi không để cô ấy ở đây cho các người tùy ý chà đạp nhục nhã.” Lời nói của An Tử Hạ thật cao cả và mạnh mẽ.
“Chúng tôi vô cùng thông cảm với đòn roi và tổn thương mà các người đã phải nhận.
Chúng tôi đưa ra lời xin lỗi và bồi thường chân thành nhất.
Tuy nhiên, chúng tôi không chấp nhận những lời lẽ công kích và xúc phạm cá nhân, vì mẹ con họ cũng là nạn nhân.”
“Bởi vì cha của cô ấy đã biến mắt khi cô ấy sáu tuổi và đánh một người ngay khi ông ta trở lại.
Ai có thể nói lên nỗi đau khổ của cô ấy?”.