Lần này, Đàm Tô Lăng trực tiếp hỏi Mặc Đình: “Tại sao không thông báo cho Đường Ninh? Mặc dù mỗi lần Qủa Qủa chỉ phát sốt, nhưng không có nghĩa là thằng bé không muốn mẹ mình ở bên cạnh.”
“Bác sĩ, cô quản hơi nhiều đáy!” Mặc Đình trực tiếp trả lời.
Đàm Tô Lăng bình tĩnh lại trong vài giây rồi mới hạ nhiệt cho Quả Quả.
“Cho dù là kết hôn về mặt hình thức nhưng cũng không nên chỉ sinh ra mà không nuôi nắng.
Chẳng lẽ không có chút tình cảm nào với đứa bé mang thai tháng mười trong bụng sao?”
“Vợ tôi không có chuyện không quan tâm đến con, là do tôi không nói cho cô ấy biết mà thôi.
Nếu bác sĩ Đàm tiếp tục xen lẫn tình cảm cá nhân vậy thì tôi có thể thay đổi bệnh viện.” Mặc Đình lạnh lùng nói: “Cô không nên bận tâm đến chuyện nhà của người khác.”
Đàm Tô Lăng gật đầu, đợi cho đến khi cơn sốt của Quả Quả thuyên giảm, mới nói thẳng với Mặc Đình: “Tôi chỉ cảm thấy đau lòng cho đứa trẻ mà thôi.”
“Không đến lượt cô.” Sau khi Mặc Đình nói xong bốn chữ này liền ôm Qủa Qủa trong tay rời đi, khi đi ra đến cửa thì nói với Bạch Lệ Hoa đang đi theo phía sau: “Mẹ, chuẩn bị đổi bệnh viện.”
Điều mà Mặc Đình hối hận nhất có lẽ là trước đây anh chưa từng nghĩ đến việc lập một đội ngũ y tế riêng.
Kể từ khi biết cơ thể Qủa Qủa yếu ớt, Mặc Đình đã đi khắp nơi trên thế giới để tìm kiếm các bác sĩ nhi khoa có thẩm quyền chỉ để xoa dịu nỗi đau của Quả Quả.
Nhưng phải nói rằng mặc dù Đàm Tô Lăng có cảm xúc cá nhân quá nặng, nhưng thực sự là một trong những chuyên gia về nhi khoa.
Nhưng dù vậy anh vẫn không muốn gặp lại vị bác sĩ có thành kiến khó giải thích với Đường Ninh.
Đối với Mặc Đình trên thế giới này chỉ có hai loại người, Đường Ninh và người khác.
“Tiểu Đình, con cũng nên nói với tiểu Ninh.” Bạch Lệ Hoa không khỏi cảm thấy hơi đau lòng khi thấy Quả Quả khó chịu như vậy: “Con phải biết, dù cha có cẩn thận đến đâu thì sự chăm sóc của mẹ vẫn là điều không thẻ thiếu khi đối mặt với những chuyện này.
“
“Con tự biết sắp xếp.” Mặc Đình đáp lại Bạch Lệ Hoa.
Giải thưởng Phi Thiên sắp diễn ra, Đường Ninh sẽ sớm về nước, nhưng việc quay “Người sống sót” vẫn còn một phần ba đoạn đường nữa mới kết thúc.
Về giải thưởng Phi Thiên, thực ra hàng năm người bên ngoài đều rất chú ý, xét cho cùng thì giải thưởng này là giải thưởng giá trị nhất của Thịnh Kinh, mà những tác phẩm hay diễn viên được chọn đều thuyết phục được khán giả.
Giải thưởng Phi Thiên lần này, không chút ngoài ý muốn Đường Ninh chính là một ứng cử viên hot nhất, vì vậy người bên ngoài cũng sẽ bàn tán rất gay gắt, bao gồm cả trong bệnh viện, bác sĩ và y tá trong giờ nghỉ trưa cũng sẽ mở “Hoàng phi pháp y” ra xem một hai tập, xem ra đã quá nghiện.
Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của Đàm Tô Lăng có chút ảm đạm: “Đừng để bị tôi phát hiện các người đi làm mà xem một bộ phim truyền hình nhàm chán như vậy lần nữa.”
Cô y tá nhỏ hơi khó xử, bình thường cũng đâu có thấy Đàm Tô Lăng phản đối…
Tại sao đột nhiên lại nổi giận như vậy?
Dường như biết các y tá đang thắc mắc điều gì nên Đàm Tô Lăng giải thích: “Dù cô ta có thành công với tư cách diễn viên đi chăng nữa thì đối với tôi, cô ta cũng không đủ tư cách.
Một người ngay cả con trai ruột cũng có thể bỏ mặc thì hoàn toàn không có tư cách sinh con.”
Các y tá lúng túng mỉm cười, chỉ cảm thấy dường như Đàm Tô Lăng quản hơi nhiều.
“Qủa Qủa ba lần ốm nặng.
Cô ta chưa bao giờ đến gặp con một lần.
Các cô đã bao giờ thấy một người mẹ nào như thế này chưa?”
“Bác sĩ Đàm, đó hình như là chuyện của người ta.”
Đàm Tô Lăng hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, sau đó xoay người rời đi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Đàm Tô Lăng cũng cảm thấy phản ứng của cô ta hơi quá, tại sao cô ta lại tức giận vì sự vô trách nhiệm của Đường Ninh?
Có lẽ là bởi vì cô ta cảm thấy Đường Ninh không đáng để người khác thích, bởi vì cô làm một người mẹ tồi tệ như vậy, cho nên cô ta chỉ thấy cô đang làm màu làm vẻ mà thôi.
“Tuy nhiên, những gì bác sĩ Đàm nói chắc không đúng sự: thật đâu đấy chứ? Con của Mặc Đình và Đường Ninh đã bị bệnh nặng đến ba lần? Mà Đường Ninh chưa bao giờ đến gặp?”
“Hai người bọn họ chắc không phải kết hôn hình thức trong truyền thuyết chứ? Là loại chơi đùa nhau?”
“Các người đừng đoán mò, tình cảm hai người đó tốt như vậy, cái này không thể nào đâu.”.