“Vậy thì cô nói xem, tại sao bác sĩ Đàm lại tức giận như: vậy?”
Ba cô y tá nhỏ bắt đầu bàn tán dữ dội hơn, hoàn toàn không nhận ra rằng đây là bí mật mà Mặc Đình đã dặn dò không được phép tiết lộ ra ngoài.
Tắt nhiên, gốc rễ của sự việc này nằm ở Đàm Tô Lăng.
Mặc dù cô ta rất chuyên nghiệp, nhưng xét về phương diện làm người thì cô ta thực sự có EQ thấp.
Cô ta tự cho rằng bản thân rất vĩ đại, rất chính nghĩa.
Đương nhiên chỉ là một vài y tá đang thảo luận, sự việc vẫn chưa đến mức bùng nổ, nhưng nếu ngày hôm nay không, không có nghĩa là ngày mai cũng sẽ không…
Lúc này đã là đêm khuya.
Mặc Đình ở trong phòng làm việc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng cầm điện thoại di động trên tay bắm một dãy só quen thuộc nhất.
Đường Ninh lúc đó đang quay cảnh phim về đêm, nhưng dù vậy cô vẫn không bỏ lỡ cuộc gọi của Mặc Đình: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao muộn như vậy anh vẫn chưa nghỉ ngơi?”
“Qủa Qủa, không ổn rồi.” Mặc Đình nói thẳng với cô: “Gần đây luôn sốt cao, sức đề kháng ngày càng giảm sút.”
Đường Ninh sau khi nghe xong, đầu óc trống rỗng: “Có nghiêm trọng không? Bây giờ còn đang sốt sao?”
“Bị bệnh máy lần rồi, bây giờ rất ổn định rồi, đừng lo lắng.”
Mặc Đình biết Đường Ninh có dự định về nhà ngay lập tức nên nhanh chóng trần an: “Chơi với Đường Đường được một lúc, giờ đã ngủ rồi, em đừng nóng lòng quay về, theo kế hoạch ban đầu thì ngày mốt sẽ tới nhà.”
Đường Ninh không thể đợi được hai ngày, vì vậy xin đoàn phim cho nghỉ phép, sau khi nghe về tình hình của Đường Ninh, đạo diễn đã đồng ý yêu cầu của cô, nhưng khi để cô đi thì lại nói một cách nghiêm túc: “Đường Ninh, con ốm rồi, chuyện này rất bình thường, hơn nữa chủ tịch Mặc sẽ chăm sóc bé, nhưng trong phim này cô là nữ diễn viên chính, cứ mỗi lần chậm trễ một ngày, chỉ phí thiệt hại sẽ rất lớn.
Vì vậy tôi có thể đồng ý với yêu cầu của cô lần này, nhưng hoàn toàn không có lần sau.”
Đường Ninh biết rõ khó khăn của đạo diễn nên gật đầu xin lỗi: “Mọi hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Được rồi, cô đi đi.
Dù sao cũng sắp tới lễ trao giải Phi Thiên rồi, xem như cho cô nghỉ ngơi trước vài ngày.” Chỉ cần Đường Ninh sẵn sàng chịu trách nhiệm việc này, đạo diễn cũng sẵn sàng cho Đường Ninh chút tình người.
Suy cho cùng Đường Ninh cũng có lý do chính đáng.
Đường Ninh về nhà ngay trong đêm, điều đầu tiên cô làm khi bước vào cửa là đi xác nhận Qủa Qủa vẫn ổn, thấy cậu bé đang ngủ yên ỗn trong nôi cô lúc này mới cảm thấy.
nhẹ nhõm.
Mặc Đình nghe tháy tiếng động liền từ trong phòng ngủ đi ra thấy Đường Ninh mang theo khí lạnh đang đứng trước nôi, anh liền nhanh chóng lấy khăn tắm gọn gàng quần lây cô: “Anh đã nói với em rồi, đừng lo lắng, nếu em về như: vậy cảm lạnh thì sao đây?”
“Nói đừng lo lắng, sao có thể dễ dàng như vậy?” Đường Ninh che má nói, lúc này mới cảm thấy hai tay lạnh lẽo.
“Em đi tắm nước nóng đi.” Mặc Đình trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, châm nước ấm, thấy cô nằm vào anh mới gọi điện cho đạo diễn của “Người sống sót”.
“Chủ tịch Mặc… Đường Ninh đã nói với tôi rồi mới đi, không sao đâu.”
“Sau giải thưởng Phi Thiên, cô ấy sẽ trở lại đúng giờ, tôi sẽ chịu mọi tổn thất cô ấy đã gây ra khi rời đoàn.” Mặc Đình nói với đối phương rằng sẽ chịu trách nhiệm.
“Chỉ cần Hải Thụy ra mặt, Đường Ninh đi hai ngày cũng không có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng.” Đạo diễn biết cân nhắc thiệt hơn, dù sao nếu Đường Ninh vắng mặt hai ngày, vai phụ chưa chắc có thể quay xong, nhưng cho dù như vậy ông ta cũng phải bày ra dáng vẻ khó xử, nếu không Đường Ninh cho rằng đoàn phim không có quy tắc.
Không lâu sau khi tắm xong Đường Ninh đi ra khỏi phòng tắm, thấy Mặc Đình không có ở trong phòng ngủ thì biết chắc anh vẫn đang ở trong phòng làm việc.
Đường Ninh trầm mặc trong chốc lát, biết lúc này không nên tạo thêm gánh nặng cho Mặc Đình, cho nên tự mình nằm trên giường lớn, thả lỏng toàn thân…
Ngay sau đó, Mặc Đình quay trở lại phòng ngủ, biết Đường Ninh vẫn chưa thực sự ngủ, anh ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp: “Anh đã sắp xếp ngày mai đi kiểm tra toàn diện cho Qủa Qủa, em đừng lo lắng nữa được không?”
“Đội ngũ y tế được thành lập cũng có mặt trên máy bay và sẽ đến Thịnh Kinh sớm.”
“Sức đê kháng của Qủa Qủa thâp đên mức nào?” Đường Ninh không nhịn được lật người ôm cổ Mặc Đình..