Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Thành thật mà nói, sau khi Đường Ninh quay rất nhiều tác phẩm thực sự… chưa từng thấy một diễn viên nào như Hứa Hân.

Không phải ghen tị với cô, không phải hãm hại, mà là muốn quần lây cô đòi cô dạy cô ta diễn xuất.

Nếu cô ta thực sự đang có âm mưu với cô hay điều gì đó, cô sẽ có thể đối phó, nhưng Hứa Hân đang xin chỉ bảo, điều này ngược lại rất khó.

“Chị Ninh, hay là lát nữa em đi giải quyết Hứa Hân?” Lâm Thiển đề nghị.

“Phải giữ chừng mực, đừng làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy” Đường Ninh nhắc nhở.

Lâm Thiển mặc một chiếc váy dài màu đen trông rất điềm tĩnh lại thục nữ.


Đường Ninh đã đúng, những người có phẩm giá như vậy không thể sinh ra trong một gia đình bình thường.

“Đừng lo lắng.” Lâm Thiển nói xong, xoay người rời đi, sau khi Đường Ninh bước vào cảnh quay tiếp theo, mới bước đến chỗ Hứa Hân nói với cô ta: “Hứa tiểu thư, chị Ninh có thể không có nhiều thời gian rảnh trong hai ngày này.

Không chỉ xuống giếng mà còn phải leo núi, có lẽ không có đủ thời gian nghỉ ngơi, nên nếu thuận tiện, mong cô cho.

chị ấy chút thời gian nghỉ ngơi, đừng quấy rầy chị ấy, đợi Ấy quay xong hai ngày rồi hãy nói chuyện.”
Hứa Hân hiểu ý của Lâm Thiển nên gật đầu: “Vậy được, thực ra tôi cũng sẽ bận rộn trong hai ngày này.”
“Vậy thì cứ như vậy đi.”
Hứa Hân có vẻ là một người rất dễ nói chuyện, nhỏ nhắn hoạt bát, nhưng khi Lâm Thiển đi rồi, Hứa Hân nghiến răng: “Giả vờ đàng hoàng gì chứ, không muốn dạy thì nói không muốn dạy.

Không muốn thì nói rõ là được, tại sao lại vòng vo?”
Lâm Thiển nhanh chóng trở lại bên người Đường Ninh, Đường Ninh cũng đang sửa sang lại lớp trang điểm: “Nói hết rồi sao?”
“Ừm.” Lâm Thiển gật đầu: “Chị Ninh đừng lo.”
Phân cảnh tiếp theo là một cảnh trong tình thế nguy cấp hơn, cô em gái do Hứa Hân thủ vai đã đi đến hòn đảo xa xôi mà không nghe lời khuyên của gia đình, muốn tìm tung tích của chị gái mình, tuy nhiên người dân trên đảo đã cướp mắt con thuyền, còn lục soát cướp sạch đồ của cô ấy, cuối cùng còn muốn cưỡng hiếp, nhưng Đường Ninh đã xuất hiện và cứu đứa trẻ này.

“Cut, Hứa Hân, cô có phải là sợ hãi không vậy? Trông mắt cô còn lớn hơn những người khác! Cô học theo Đường Ninh đi!” Đạo diễn đột nhiên hét lên: “Làm lại lần nữa.”
“Cut… Hứa Hân, tình cảm của nhân vật không đúng.”

“Dừng lại……
“Không được…”
Liên tục bảy tám lần Hứa Hân bị đạo diễn làm cho hoang mang lo sợ, đạo diễn cứ so sánh Đường Ninh với cô ta, Hứa Hân nhất định không phục, cho rằng Đường Ninh thấy chết không cứu, chính là không dạy.

“Quên đi, Hứa Hân nghỉ ngơi đi, Đường Ninh tiếp tục cảnh tiếp theo.”
Cảnh quay tiếp theo là Đường Ninh trốn trong giếng nước.

để tránh hải tặc, đương nhiên quay cảnh như vậy rất nguy hiểm, đạo cụ cần phải kiểm tra và gia có trước.

“Đường Ninh, nghỉ ngơi nửa tiếng.

Nếu quay phim có vấn đề gì, có thể nói to lên.” Đạo diễn ra lệnh.

Hứa Hân rất không phục khi nghe những lời nhẹ nhàng của đạo diễn.


Sau đó, một ý tưởng khủng khiếp nảy ra trong lòng cô ta, bởi vì cô ta đã tận mắt nhìn thấy người dựng đạo cụ đang chuẩn bị thiết bị bảo hộ cho Đường Ninh…
Đêm khuya, nhà họ Quyền.

Quyền Tự Dạ nằm trên sô pha uống rượu, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng, trong phòng cũng không bật máy sưởi.

Lão quản gia trông thấy vậy, liền đi vào trong phòng tìm cho anh một cái chăn lông mỏng: “Cậu chủ, trời lạnh……”
“Tìm được Thiển Thiển chưa?” Quyền Tự Dạ nửa đêm nheo mắt, vừa nâng ly rượu lên vừa hỏi quản gia, hành động ma mị, dễ khiến người ta chú ý.

“Chưa tìm thấy, cô hai như thể đã bốc hơi, chúng tôi lục tung cả Thịnh Kinh lên cũng không tài nào tìm thấy người đâu.” Lão quản gia đáp: “Cậu chủ, chỉ bằng……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận