“Ừm, mọi thứ đều tốt.” Đường Ninh gật đầu đáp, vì không muốn Mặc Đình phát hiện ra vét thương ở cánh tay, cô cố tình mặc một chiếc áo khoác thoải mái: “Rất nhanh thôi là em có thể về nhả rồi, sau đó sẽ ở bên cạnh anh và con mãi mãi.”
“Chờ em về nhà.” Mặc Đình nghe được hàm ý trong lời nói của Đường Ninh, bởi vì cô cố ý thêm hai chữ mãi mãi: “Nhưng… ‘Người sống sót sẽ không phải là dấu chám hét cho sự nghiệp diễn viên của em.”
“Quả Quả còn sốt không?” Đường Ninh chuyển chủ đề.
“Có, nhưng chỉ sốt nhẹ thôi, em nên tin tưởng vào Lục Quang Ly.” Mặc Đình đáp.
“Đình…
“Hả?” Giọng nói của Mặc Đình mang một chút mê hoặc.
*Em muốn ôm anh.”
.” Ánh mắt của Mặc Đình nóng rực nhìn Đường Ninh nói: *Nhưng anh muốn e”
Không được rồi, ngày mai anh phải đến đoàn phim nghỉ ngơi.”
“Anh có phải đến mức đó không?” Đường Ninh không khỏi cười anh: “Em sắp về nhà rồi…”
Lần này, Mặc Đình không nói gì.
Chỉ nhìn Đường Ninh thật lâu, nhưng cũng không nỡ làm trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của Đường Ninh.
Anh quyết định rồi, nhất định phải gặp Đường Ninh, vì vậy sau khi dỗ hai đứa nhóc ngủ xong anh liền gọi điện cho Hạ Ngọc Linh, nhờ hai mẹ tới chăm tụi nhỏ.
“Muộn như vậy rồi con còn đi đâu?” Hạ Ngọc Linh không khỏi hỏi: “Ninh có chuyện gì sao?”
“Cô ấy không sao, chỉ là con muốn gặp cô ấy thôi.” Nói xong Mặc Đình liền đi ra ngoài.
Lái xe đến trường quay ít nhất phải mắt 5 tiếng, nói cách khác, khi Mặc Đình đến nói trời có lẽ đã sáng rồi.
Nhưng chỉ cần liên quan đến Đường Ninh, anh chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.
Trong khi Đường Ninh còn đang ngủ thì chuông điện thoại chợt vang lên, cô nhìn đồng hồ mới có 4 giờ sáng.
Cô tưởng tụi nhỏ xảy ra chuyện gì liền lập tức ngồi dậy, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói trầm ám của Mặc Đình: “Mở cửa.”
Đường Ninh có chút không tin nhưng vẫn đi tới trước cửa, mở cửa đã thấy người đàn ông cao lớn đang đứng đó, cô còn chưa kịp định thần thì đã bị Mặc Đình đẩy thẳng vào phòng, áp vào tường.
“Đã là cha của hai đứa trẻ rồi, sao anh còn bóc đồng như vậy?” Đường Ninh không khỏi thở dài.
“Anh chỉ có 3 tiếng thôi…” Mặc Đình không muốn nói thêm lời nào nữa, chỉ dùng hành động mà thôi!
Trước đây có rất nhiều chuyện là không thể, nhưng…
Từ sau khi ở bên Đường Ninh, anh chưa từng tùy tiện đưa ra kết luận.
Sau một hồi kịch liệt, Đường Ninh ngủ thiếp đi, còn Mặc Đình vốn muốn lặng lẽ rời đi, nhưng trong giác ngủ Đường Ninh đã nắm chặt lấy tay anh, chỉ cần anh khẽ động cô sẽ tỉnh dậy ngay lập tức.
Dĩ nhiên cho dù không nhạy bén đến mức nào, anh vẫn phát hiện ra vết thương trên cánh tay của Đường Ninh, nhưng lúc này anh không muốn quấy rầy Đường Ninh nghỉ ngơi.
*Ngủ thêm một lát.”
“Em tiễn anh.” Đường Ninh lắc đầu, đứng dậy.
Để tránh rắc rối không cần thiết, Đường Ninh không muốn để đoàn phim biết Mặc Đình đến đây, vì vậy cô có chút thận trọng đi tiễn Mặc Đình đi.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là cô đã nhìn thầy Hứa Hân từ phòng đạo diễn cuối hành lang đi ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau…
Vẻ mặt đều có chút phức tạp.
Nhưng chẳng ai nói gì, ai về phòng nấy.
Hôm sau, trước khi bắt đầu quay, Hứa Hân nhân lúc Lâm Thiển không có mặt, tìm Đường Ninh nói với cô: “Em thật không ngờ, chị Ninh cũng…giấu chủ tịch Mặc tìm niềm vui.”
*Vì vậy, mới sáng sớm cô ra đi ra khỏi phòng đạo diễn sao?” Đường Ninh không giải thích mà hỏi vặn lại.
“Mong chị Ninh giữ bí mật, em cũng chỉ là thích uy phong của đạo diễn mà thôi.
Đương nhiên về điều kiện em sẽ giúp chị Ninh bảo mật.”
Đường Ninh khẽ cười, không nói gì.
Hứa Hân này dường như nghĩ rằng mình đã tìm thấy một tổ chức….