Sau khi đeo kính râm vào, Quyền Tử Dạ trực tiếp nhảy vào chiếc xe thể thao không nói lời nào, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Lâm Thiền, cô lại chạy trồn đi.
Không giống như Đường Ninh bị thương ở cánh tay, Lâm Thiển bị đập đầu, mặc dù sau khi khám bệnh đã ổn nhưng cô ấy vẫn hôn mê cả đêm và sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Lục Triệt đứng bên giường canh giữ cho Lâm Thiền, thấy cô tỉnh lại, anh nhanh chóng đưa một cốc nước: “Ổn chứ?”
Lâm Thiển khẽ gật đầu, sau khi chìm vào giấc ngủ cả đêm, cổ họng cô không hề phát ra một âm thanh nào.
“Vậy là tốt rồi.”
“Chị Ninh thế nào? Còn người phụ nữ điên rồ kia…”
“Đều không có việc gì.” Lục Triệt trả lời: “Phu nhân chỉ bị thương nhẹ thôi.
Về phần người phụ nữ điên rồ kia, có lẽ không dễ dàng chút nào.” Lục Triệt nhún vai.
Không sao cả, Lâm Thiển đang nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi, thế nhưng, một người đàn ông đeo kính râm đột nhiên tiến vào trong phòng bệnh, khiến cho Lục Triệt lập tức hỏi: “Thưa anh, hình như anh đi nhằm rồi.”
Quyền Tử Dạ tháo kính râm xuống, sau đó chỉ vào Lâm Thiển và nói với Lục Triệt: “Tôi là anh trai của nó.”
Trên thực tế, Lục Triệt thấy Quyền Tử Dạ, liền hiểu ra, vì vậy anh liếc mắt nhìn Lâm Thiển rồi bước ra khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai anh em.
Quyền Tử Dạ lập tức vươn tay khóa cửa lại, đi tới bên cạnh Lâm Thiển, ngồi ở trên ghế dựa trước giường bệnh: “Trồn tránh anh thấy thật hạnh phúc ah.”
Lâm Thiển nhắm mắt lại và không muốn nói gì cả.
“Lâm Thiển, anh cảm thấy anh dùng sách lược đối với em rồi, cho nên mới hại em vô ích nhiều năm như vậy.” Quyền Tử Dạ không tức giận, chỉ cười cười, nhìn về phái trên mà không đơn giản chút nào.
Lâm Thiển đột nhiên mở mắt ra, sững sờ nhìn Quyền Tử Dạ: “Anh muốn làm gì?”
“Sau khi xuất viện, hãy chuyển đến căn hộ của anh và sống với anh.
Đúng vậy, đúng như em nghĩ, hãy sống cùng anh!” Quyền Tử Dạ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra: “Nếu không, anh sẽ gọi điện cho mẹ để nói về mối quan hệ của chúng ta.”
“Anh sẽ giết mẹ anh đáy.”
“Không sao cả, anh chính là ích kỷ như vậy.” Quyền Tử Dạ lưu loát đáp.
“Anh điên rồi.”
“Đó cũng là do em ép buộc.”
“Vậy thì anh cũng đang giết tôi.” Lâm Thiển nhìn Quyền Tử Dạ kiên quyết nói: “Làm trợ lý cho Đường Ninh rất tốt.
Hơn nữa, tôi không muốn sống chung với anh, tôi không bị ai uy hiếp hết.”
Quyền Tử Dạ cũng nhìn về phía Lâm Thiển, trong lòng mãnh liệt đâm vào: “Đã nhiều năm như vậy, anh tháy em trước sau vẫn là khó trị.”
“Lẽ ra chuyện này anh phải biết từ lâu.” Lâm Thiển cũng thẳng thắn trả lời.
“Chẳng lẽ em không sợ ép anh chét sao?” Quyền Tử Dạ đột nhiên nở nụ cười: “Dù sao nếu anh chết, các người cũng không phải khổ sở nữa.
Em thấy cách này như thế nào?”
“Anh không cần phải chét, chỉ cần anh đừng quấy rày tôi.”
Rõ ràng quan hệ giữa hai người vẫn cứng ngắc như trước, không có tiến triển, ngược lại nỗi đau nhiều năm như vậy cũng không vô ích sao?
Đường Ninh đang đứng ngoài cửa, cô nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong phòng, Quyền Tử Dạ này dường như không có gì là xử lý đối với Lâm Thiển.
Cuối cùng, cô quay sang phòng của Hứa Hân và nhìn thấy.
Hứa Hân đang ngồi trên giường bệnh một cách vô cảm, cô bước tới và nhìn Hứa Hân.
“Như vậy mà không có giết chết cô, thật sự mạng lớn.”
Hứa Hân nhìn lên thấy Đường Ninh bình an vô sự, nở một nụ cười rất mỉa mai.
“Cô không cần phải làm chuyện này.” Đường Ninh lạnh giọng nói với Hứa Hân: “Đừng đặt tương lai tốt đẹp ở phía trước, cô phải thở phào nhẹ nhõm…”.