“Đường Ninh… Đường Ninh, cô đừng rời đi, chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi đi.
Có tin đồn nói cô đã ép Hứa Hân đến chết.
Đây là sự thật sao?”
“Giữa cô và Hứa Hân không đơn giản như cảnh sát thông báo đúng không?”
“Sở dĩ Hứa Hân cắn cô không buông là bởi vì cô đã dùng thủ đoạn trấn áp Hứa Hân đúng không?”
Đường Ninh cau mày, không có ý định nhìn thẳng vào máy quay của phóng viên, chỉ là bị vây chặt đẩy tới đẩy lui, muốn thoát ra khỏi vòng vây thực sự rất khó khăn.
“Đường Ninh…”
“Đường Ninh…”
“Các người đứng chen lần, đừng chen lần nữa!”
Có vẻ như những phóng viên này hôm nay sẽ không dừng lại nếu họ không xé xác được cô.
“Đường Ninh, cô có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ ép chết Hứa Hân đúng không?”
Đường Ninh muốn tiến về phía trước, nhưng không ngờ một phóng viên sẽ chộp lấy cô từ phía sau, không cho cô có cơ hội tiến lên.
Lúc này, một tiếng quát nghiêm khắc đột nhiên vang lên bên tai mọi người: “Tránh ra.”
Mọi người chú ý tới âm thanh này phát ra từ Mặc Đình vừa bước xuống xe ô tô màu đen, nhìn thấy anh đang đi nhanh về phía đám đông, dưới vẻ mặt đờ đẫn của phóng viên, anh đột phá vòng vây bảo vệ Đường Ninh trong lòng: “Chấp nhận phỏng vấn của các người? Có thể, có bất kỳ câu hỏi nào thì hỏi tôi đi.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, tuy rằng sợ Mặc Đình, nhưng vẫn cảm thấy bỏ qua cơ hội này thật đáng tiếc, vì vậy họ lấy hết can đảm hỏi: “Chủ tịch Mặc, có phải Hứa Hân đã bị Đường Ninh ép chết không?”
“Một vét cắt ở cổ tay, một vết đâm ở ngực, tự sát!” Mặc Đình nhìn phóng viên, vô cùng lạnh lùng trả lời.
“Không phải, ý tôi là… Có phải cô ây đã bát lực mà tự sát vì bị Đường Ninh bức hại…”
“Cảnh sát đã trả lời rõ ràng rồi, anh muốn nghe câu chuyện gì?”
Bên kia hiển nhiên bị Mặc Đình làm cho hoảng sợ, há mồm không dám hỏi bắt cứ chuyện gì.
“Còn muốn hỏi gì nữa? Nếu không có thì tránh rai”
“Tuy nhiên, Hải Thụy có thể mua chuộc cảnh sát…”
Khi nghe ai đó trong số các phóng viên yếu ớt nói câu này, bước chân của Mặc Đình vốn dĩ định rời đi với Đường Ninh đột nhiên dừng lại.
“Nếu cục cảnh sát có thể bị Hải Thụy thu mua dễ dàng như vậy, vậy hôm nào tôi đi làm tổng thống thì anh nghĩ sao?” Mặc Đình lạnh lùng hỏi: “Các người đã là người lớn rồi.
Tôi không phủ nhận các người phải làm việc khiến người khác ghét vì để kiếm sống.
Nhưng coi thường công lý của đất nước cũng khiến tôi hiểu tại sao các người chỉ có thể làm phóng viên giải trí.
Đời này là vậy rồi!”
“Nếu trong mắt các người giết người dễ dàng như vậy, vậy các người thật sự nên để ý tới an toàn của mình…”
Mọi người nhìn nhau không dám tùy tiện phát ngôn.
Bởi vì đôi khi chính họ cũng không hiểu tại sao có rất nhiều người bên ngoài không mệt mỏi tìm kiếm cái gọi là “sự thật.” Cảnh sát đã đưa ra sự thật, nhưng không ai tin, không ai tin!
“Đi thôi.”
Lần này, không ai dám ngăn cản Mặc Đình, chỉ có thể nhìn Mặc Đình đưa Đường Ninh rời khỏi vòng vây.
€ó lẽ bởi vì liên quan đến một vụ án giết người, giới giải trí đối với việc tự sát của Hứa Hân, đều giấu kín.
Những người đã từng làm việc cùng trước đây và những người từng giao thiệp đều cho rằng Đường Ninh nhất định sẽ không gượng dậy được sau khi rơi xuống hồ sâu lần này, bởi vì loại chuyện không thể giải thích này sẽ trở thành vết nhơ mà Đường Ninh không thể xóa bỏ.
Các nghệ sĩ của Hải Thụy, mặc dù họ không kiêng ky vì họ tin vào tính cách của Đường Ninh, nhưng bởi vì những người đại diện của họ cho rằng không cần phải ảnh hưởng đến sự nghiệp hiện tại của họ vì lòng trung thành nhất thời, họ cũng cố tình bỏ qua chủ đề của Đường Ninh.
Ngay cả khi Đường Ninh vào công ty, ánh mắt của mọi người đối với cô bắt đầu thay đổi, nhưng điều duy nhất không thay đổi là Lâm Thiển lại thực sự xuất hiện trong văn phòng của Mặc Đình.
“Chị hiện tại đang bị công chúng ép vào tường, cũng tạm thời không cần trợ lý, em có thể…”
“Liên quan gì chứ? Em cũng không phải muốn làm trợ lý cho ai, chỉ là người đó, tình cờ là chị thôi.” Lâm Thiển trả lời..