Đường Ninh mỉm cười, sau đó hỏi Lâm Thiển: “Trước đây, chị nhờ em giúp chị một chuyện, em làm thế nào rồi?”
“Em đã lập một danh sách và đặt nó trên bàn của chủ tịch Mặc.” Lâm Thiển chỉ vào bàn của Mặc Đình và nói: “Chị muốn?”
“Chị nghĩ em làm trợ lý của chị thật không biết trọng dụng nhân tài, sao không làm chuyện khác?”
Lâm Thiển không hiểu gì.
“Sau này em sẽ biết.”
“Sao chị không vội minh oan cho mình?” Lâm Thiển bây giờ rất tò mò tâm tình của Đường Ninh, nếu đổi thành người khác, lúc này ngồi ở nhà khóc hồi lâu, nhưng chị giống như không có chuyện gì xảy ra.
“Bất kể chị nói hay làm gì bây giờ thì cũng chỉ là cái cớ.”
Đường Ninh bắt lực nhún vai.
“Mặc dù Hứa Hân không còn nữa, nhưng em thực sự nghĩ cô ta khá kinh tởm.” Lâm Thiển nói: “Đúng rồi, đạo diễn không thẻ liên lạc với chị, vì vậy ông ấy đã gọi cho em và nói rằng “Người sống sót” định sẽ không phát sóng, có lẽ cả nước luôn nghĩ rằng chị là một nghệ sĩ có “tiền án”, không thể làm gương cho nghệ sĩ, nhưng không muốn tiếp tục đầu tư, vì vậy định bỏ đi bộ phim này nhưng đạo diễn nhất quyết quay cho xong.”
“Về sau tất cả chỉ phí phát sinh ông ấy đều sẽ gánh chịu, muốn chị dành thời gian quay lại đoàn phim.”
“Anh ấy thậm chí đã mua bản quyền bộ phim này vì anh ấy nói rằng anh ấy tin rằng một ngày nào đó bộ phim này sẽ trở thành tác phẩm kinh điển trong số các tác phẩm kinh điển.”
“Có dụng ý.” Đường Ninh thở dài, sau đó trả lời Lâm Thiển: “Trả lời anh ấy, sau buổi họp báo, tôi nhất định sẽ Vê.
“Được.”
Sau khi nghe câu trả lời của Lâm Thiển, Lục Triệt đang định rời khỏi văn phòng của Mặc Đình, nhưng lại gõ cửa bước vào, nói với Mặc Đình: “Tổng tài, Quyền Tự Dạ, tự động tìm đến Hải Thụy, muốn ký hợp đồng làm quản lý cho Hải Thụy.”
Sau khi Đường Ninh nghe xong, cô liếc nhìn Lâm Thiền: “Anh ta đến đây là có mục đích đúng không?”
“Không liên quan gì đến em.” Lâm Thiền trả lời.
“Đình……Anh nghĩ thế nào?” Đường Ninh chuyển sang hỏi Mặc Đình.
“Ký.” Bởi vì tin tức Quyền Tự Dạ ký hợp đồng với Hải Thụy, có thể chuyển một phần áp lực cho Đường Ninh.
Lần này, có rất nhiều người đang thừa cơ hãm hại Đường Ninh, và bao nhiêu người đang mong đợi từ đó Đường Ninh sẽ rơi xuống hố và không bao giờ đứng dậy được nữa.
Tuy nhiên, Đường Ninh đã không để cho họ toại nguyện.
“Đình, anh làm đi, cuối cùng em cũng có thời gian chăm con rồi.” Đường Ninh như trút được gánh nặng, cho dù bây giờ đường phó đều dỡ bỏ quảng cáo của cô, cô cũng không thấy đau khổ như người ngoài tưởng tượng.
Về phần Mặc Đình, anh luôn thấu hiểu tâm tư của vợ và biết cô còn những dự định khác nên anh không lo lắng gì cả, mọi việc cứ để cô tự nhiên, chỉ cần cô vui là được.
Mọi người đều biết chuyện về Hứa Hân, căn bản không thể làm sáng tỏ, huống chi là phòng quan hệ công chúng của Hải Thụy và cảnh sát cũng đã đưa ra thông tin chính xác về vụ án, nhưng sẽ không bao giờ có thể đánh thức những kẻ giả vờ ngủ.
Thay vào đó, Đường Ninh cũng có thể nhân cơ hội này rút lui, đầu tiên là để chăm sóc hai đứa bé và Mặc Đình, hai là, cô ấy muốn nỗ lực để thanh lọc làng giải trí bẩn thỉu này.
Trên đời này có quá nhiều người nỗ lực hết mình nhưng lại bị hạn chế bởi những người có điều kiện tốt, điều cô muốn làm là tìm kiếm sự công bằng cho những người này.
“Đường Ninh đã biến mắt, chắc là vì sợ hãi, phim bị dừng, quảng cáo bị thay, lần này Hải Thụy cũng phải bỏ rơi cô ấy đúng không?”
“Ai quan tâm đến cô ta, ép người đến chết, đây không phải là cái giá mà cô ta phải trả sao?”
“Hy vọng sau này sẽ không thấy tin tức gì về cô ta nữa.”
Hừ, sau này các người muốn xem tin tức của cô ấy, e rằng cũng khó.
Tin tức Quyền Tự Dạ sắp ký hợp đồng với Hải Thụy nhanh chóng bị rò rỉ ra ngoài, giới truyền thông đồn đoán đó là tin tức do Hải Thụy lan truyền, nhưng thật ra là do Quyền Tự.
Dạ tự mình nói ra.
Anh ta đã chỉ rất nhiều tiền để lấy lại thỏa thuận môi giới từ nước ngoài, và anh ta cố gắng ký với Hải Thụy bằng mọi giá, anh ta chỉ muốn tiếp cận với Lâm Thiển.
Mặc dù hai người gặp nhau ở Hải Thụy, nhưng Lâm Thiển cũng không thèm nhìn Quyền Tự Dạ..