“Lúc tôi mặc bikini, những người đàn ông khác đã nhìn thấy, khi tôi đi xoa bóp, nhân viên đấm bóp cũng chạm vào, như vậy anh cũng không phải là đặc biệt.” Sau đó, Lâm Thiển thoát khỏi lòng bàn tay của Quyền Tử Dạ: “Đi làm mới chính là chuyện anh nên làm.”
“Em từ chối anh như thế này cũng là bởi vì lo lắng cho mẹ anh, phải không?”
“Đừng nhắc đến mẹ anh với tôi.” Nói xong, Lâm Thiển cũng không quay đầu lại mà đi chéo qua vai Quyền Tử Dạ.
Còn Quyền Tử Dạ thì cười khổ: “Quả nhiên là do mẹ anh.”
“Nửa đêm, tôi cảm thấy được, Thiển Thiển có thể sợ mẹ của anh biết rằng nó đơn giản như vậy.
Anh hãy ngẫm lại, đã bao nhiêu lần cậu nói với Thiển Thiển rằng anh sẽ giải quyết mẹ anh, nhưng Thiển Thiển cho tới bây giờ vẫn không động lòng, và lần nào cũng vậy, khi anh nhắc đến mẹ mình, cô ấy lại đặc biệt ác cảm…
*Ý của anh là?” Quyền Tử Dạ quay đầu nhìn về phía người đại diện.
“Giữa bác gái và Thiển Thiển, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, anh nên tìm hiểu trước.”
“Trước đây, Thiển Thiển là người thân thiết nhất với anh.
Điều gì đã khiến xảy ra tình trạng như ngày hôm nay?
Chẳng lẽ chỉ là một sự thay đổi ở Thiển Thiển?”
Quyền Tử Dạ lâm vào trầm tư, sau đó lại tiếp tục trạng thái ủ rũ: “Buổi tối ngày mai đừng thu xếp hoạt động nào, tôi về nhà ăn cơm.”
“Tôi hiểu…”
“Nhân tiện, tìm hiểu xem câu nói của Thiển Thiển có ý gì.”
Sau thì không phải gặp lại câu nói.
Cuộc họp báo của Hải Thụy được tổ chức tại một khách sạn năm sao.
Thời gian mà Lục Triệt được thông báo là mười giờ ba mươi sáng.
Thế giới bên ngoài đã làm, như chị Long nói, chờ xem Đường Ninh ngụy biện, hoặc đoán rằng Đường Ninh sẽ khóc và hát kịch cay đắng trong buỏi họp báo.
Đường Ninh, người chưa từng cúi đâu trước những chuyện như vậy, cô ấy định quỳ xuống lần này sao?
Thế giới bên ngoài đã được thảo luận tại thời điểm này.
“Tôi nghĩ kể từ khi Hải Thụy dám tổ chức họp báo, có nghĩa là Mặc Đình vẫn có thể xoay chuyển tình thế.”
“Đường Ninh rất giỏi những chuyện như quan hệ công chúng, các người không phải là không biết gì.”
“Lần này Đường Ninh vẫn còn có thể nói dối.
Tôi nghĩ cô ấy có thể lên thiên đường.”
“Tức là giết người, đây là sự thật không thẻ chối cãi.”
“Cô không biết.
Bây giờ người ta nhắc đến Đường Ninh ở bên ngoài, người ta nói rằng cô ấy là một kẻ giết người.
Các đối tác khác nhau sợ hãi đến mức ngay lập tức rút quảng cáo của Đường Ninh.”
“Trước tiên hãy xem Đường Ninh nói những gì.”
Tắt nhiên, Đường Ninh vẫn có những người hâm mộ trung thành.
“Tôi vẫn tin tưởng Đường Ninh của chúng tôi, cô ấy sẽ cho chúng tôi một lời giải thích.”
“Cô ấy từng là chỗ dựa tinh thần của tôi, sau này cô ấy sẽ không thay đổi”.
“Đường Ninh của chúng tôi bị oan, nhất định là rất khó chịu.”
Tựu chung lại, Đường Ninh vẫn chưa xuất hiện trong buổi họp báo, thế giới bên ngoài đã bùng nổ, bao nhiêu người đang chờ xem kết thúc của Đường Ninh, và bao nhiêu người sẵn sàng đưa ra bản thảo cuối cùng.
“Em chuẩn bị xong chưa?” Trong xe, Mặc Đình nhìn người phụ nữ trong tay mình, hỏi: “Buổi họp báo hôm nay, anh sẽ không xen vào.
Em muốn nói gì hay muốn làm gì thì cứ làm.
Nhưng là, Ninh, em phải nghĩ đến hậu quả.”
“Ừm, em nghĩ kỹ rồi.” Đường Ninh gật đầu trong vòng tay của Mặc Đình: “Để em tự đối mặt.
Lần này, em không cần quan hệ công chúng vì em cần một điểm xuất phát mới.”
Mặc Đình liên tục xoa đầu Đường Ninh, ai nguyện ý lại để người yêu ra ngoài bị mắng? Làm sao có thể cam lòng, nhưng Đường Ninh không phải người bình thường, những gì cô phải làm cũng không tầm thường.
“Đến rồi.”.