“Em phải chuẩn bị tốt.
Trong giai đoạn đầu thành lập studio, rất có thể sẽ không thể ký hợp đồng được với nghệ sĩ, chưa kể nguồn lực.
Em không thể tiền hành các hoạt động dưới danh nghĩa Hải Thụy.”
“Đương nhiên là em biết.” Đường Ninh trả lời với Mặc Đình: “Nếu em còn không chuẩn bị cho việc này, thì em sẽ không dám đưa ra yêu cầu như vậy với anh.”
Sau khi nói xong, Đường Ninh dựa sát vào Mặc Đình, ngọt ngào hôn lên cổ anh.
Đây là sự ngầm ăn ý giữa hai người và là cách Đường Ninh đến gần Mặc Đình.
Nếu Mặc Đình thực sự mang lại cho cô rất nhiều tiện lợi, thay vào đó cô sẽ cảm thấy mắt đi tính thử thách, cứ như: vậy càng tốt.
Khi bắt đầu studio, cô sẽ không trực tiếp xuất hiện, Lâm Thiển và chị Long sẽ làm tất cả những điều này.
Những điều bất ngờ luôn phải để cho đến cuối…
Hơn nữa, mối quan hệ trong tương lai của cô và Mặc Đình có thể là sát cánh chiến đấu, không chỉ được hưởng sự bảo vệ của Mặc Đình mà còn có thể chia sẻ điều đó với Mặc Đình.
Điều quan trọng nhất là cô lui về hậu trường, sau này có thể có nhiều thời gian hơn để ở cùng Mặc Đình và hai cậu nhóc…
“Vậy thì anh…” Lúc này, Mặc Đình nhéo.
cằm Đường Ninh, giọng điệu trầm thấp quyến rũ: “Cứ chuyên tâm xem màn biểu diễn của em rồi… sau này, nếu có chuyện gì muốn cầu cứu anh thì sẽ phải trả giá.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như…” Mặc Đình không có nói tiếp, mà là hát cằm chỉ vào giường lớn cách đó không xa.
Hai người tâm tư giống nhau, Đường Ninh cười tủm tỉm, chẳng lẽ chủ tịch Mặc muốn dùng quy tắc ngầm trên người cô sao?
La Sinh đang yên đang lành là một giọng ca chính của nhóm vậy mà lại lưu lạc về nhà trông cửa hàng cho cha, hàng ngày sống một cuộc sống tầm thường, đợi đến tuổi lấy vợ, sinh con, sống cả đời như vậy.
Chị Long đã điều tra rất rõ tình huống của La Sinh, hiện tại hợp đồng của cậu ấy với công ty quản lý cũ còn hai năm nữa là hết hạn, nói cách khác trong hai năm tới cậu ấy không thể làm gì được.
Điều đáng sợ nhất là vì ngăn cản các công ty khác đào góc, đợi khi hết hạn hợp đồng, chắc chắn công ty quản lý của La Sinh sẽ biến cậu ấy đen như tro.
Đây là thủ đoạn thường dùng của công ty quản lý, quả thật có chút giống như thê thiếp trong hậu cung tranh sủng.
Khi Lâm Thiển và chị Long tìm thấy La Sinh, cậu ấy đang mua rau cho mẹ.
Chàng trai trẻ trung thành thật và có vẻ rất chăm chỉ.
Chị Long đeo kính râm trực tiếp đưa danh thiếp của mình cho La Sinh: “Nếu cậu nuốn trở mình thì lúc 3 giờ chiều đến Ý Cảnh Thủy liên hệ với tôi.”
La Sinh cảm thấy kỳ lạ mà nhận lấy danh thiếp, chỉ thấy sáu ký tự trên đó, công ty truyền thông Cự Tinh, bên dưới sáu ký tự này có một hàng ký tự tiếng Anh nhỏ màu vàng kim, dịch nghĩa là: chỉ cần bạn muốn dọn sạch người từng là kẻ thù.
La Sinh chưa bao giờ nghe nói về studio này, ở đâu mọc ra công ty lừa đảo này chứ, muốn ném danh thiếp vào thùng rác, nhưng mẹ La đã ngăn lại: “Tiểu Sinh, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, những người này đều là kẻ nói dối.”
“Sao lại là kẻ nói dối? Con trai bảo bối của mẹ nhiều tài năng như vậy, không lẽ không có người tìm sao? Mẹ nói cho con biết, buổi chiều mẹ sẽ cùng con đi.
Nếu là lừa đảo, mẹ sẽ đánh lũ người này cho đến chết.”
La Sinh không muốn đáp lại, nhưng cậu ấy không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mẹ mình, nên cuối cùng cậu ấy cũng gật đầu.
Ba giờ chiều, hai người đúng giờ đến Ý Cảnh Thủy, điều khiến La Sinh ngạc nhiên là nơi mà đối phương chọn thực ra lại đối diện với công ty quản lý của cậu ấy.
La Sinh trong lòng rất ức chế, nhưng chỉ cần nghĩ đến những lời chế giễu và đòn roi của các thành viên trong đội, cậu ấy vô thức tăng tốc độ.
Chị Long và Lâm Thiển vẫn đợi cậu ấy.
Chỉ có hai người họ.
“Các cô, các cô là một công ty lừa đảo?” La Sinh không có kiên nhẫn, cậu ấy đối với cái studio xa lạ này cũng không có hy vọng nhiều.
Chị Long tháo kính râm, gõ bàn nói với La Sinh: “Tôi là Long Man, cậu có thể gọi tôi là chị Long.”
“Tôi không biết chị.”.