Đường Ninh suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Em còn chưa nhận được thư mời, vậy…em lầy thân phận gì đi?”
“Lục Triệt đã chuẩn bị từ trước rồi… bảy giờ tối mai, nhớ đừng đến muộn.”
Đường Ninh nằm trên ngực Mặc Đình, vì ân ái kịch liệt, cả người đều có chút mệt mỏi nên cô nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say.
Mặc Đình nhẹ vuốt lưng, hôn lên trán cô, cúi đầu nhìn lông mi của cô rất lâu mới vươn tay tắt đèn đầu giường, ôm Đường Ninh cùng đi vào giấc mộng.
Tại sao Mặc Đình nhất định phải đưa Đường Ninh đến tham dự? Bởi vì trong bữa tiệc từ thiện, Lan Hề – chủ tịch của giải trí Tranh Điền cũng sẽ xuất hiện.
Nếu người phỏng vấn lần này của Tranh Điền là Dương Tịnh, thì Dương Tịnh nhất định sẽ gây trở ngại cho Đường Ninh.
Vì vậy anh định để Đường Ninh đi đánh ý trước để tránh việc lý lịch của Đường Ninh còn chưa đến tay Lan Hề, Dương Tịnh đã loại bỏ cô.
Là chồng của Đường Ninh, cũng là chỗ dựa duy nhất của cô, Mặc Đình cũng coi như đã tận dụng mọi thứ tốt nhất, nơi nào có thể tạo thành cơ hội cho Đường Ninh, anh đều tận dụng.
Đương nhiên, phương hướng mà Mặc Đình suy xét hoàn toàn không sai.
Trong lần đầu lọc tư liệu, đội ngũ nhân sự ở Tranh Điền đã phát hiện ra sơ yếu lý lịch của Đường Ninh, vì vậy, các nhân viên lập tức cao hứng nói chuyện này với người phụ trách là Dương Tịnh.
Dương Tịnh gọi một mình cô ấy vào phòng làm việc một mình, trên tay còn cầm bản sơ yếu lý lịch của Đường Ninh, dưới gọng kính màu đen ẩn giấu một đôi mắt rất gian xảo và tính toán: “Mặc dù tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng, tuổi của Đường Ninh đã quá lớn, không ở trong phạm vi suy xét của chúng ta, vì vậy…mặc dù tàn nhẫn, nhưng hãy loại bỏ đi!”
Đối phương nghe thấy muốn bỏ Đường Ninh, bỗng có chút khó xử: “Hay là hỏi Lan tổng?”
“Không cần hỏi, chuyện này cho dù có lên tới chỗ Lan tổng thì kết quả cũng vẫn vậy, nên không cần quấy rầy cô ấy.” Dương Tịnh nói xong liền xé sơ yếu lý lịch của Đường Ninh, ném vào thùng rác: “Còn nữa, chuyện này tạm thời đừng nói với ai.
Đường Ninh hiện là đối tượng vài công ty quản lý nổi tiếng tranh đoạt.
Chúng ta đã không cần Đường Ninh, thì để lại chút mặt mũi cho cô ấy, hiểu không?”
“Tôi biết rồi.” Đối phương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Sau khi nghe xong Dương Tịnh căn dặn liền rời khỏi phòng làm việc của Dương Tịnh.
Tuy nói như vậy, nhưng người nhân viên luôn cảm thấy lý do của Dương Tịnh hơi gượng ép… nhưng không nói rõ được chỗ nào không đúng.
Đây là vòng tuyển chọn cuối cùng, nếu Đường Ninh bị loại, sẽ không còn cơ hội nữa…
Trong tình huống này, nhân viên vẫn cảm thấy không yên tâm, “
liền đi thẳng đến phòng làm việc của La Hạo, thấy anh ta vẫn đang bận, vốn định rời đi, nhưng La Hạo lại lên tiếng ngăn cô lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, anh La.
Vừa rồi tôi nhận được sơ yếu lý lịch của Đường Ninh, nhưng cô Dương cho rằng Đường Ninh già quá nên gạt cô ấy đi.
Tôi cũng đã xem Đường Ninh catwalk, nên cảm thấy có chút đáng tiếc.” Đối phương nói ra sự thật.
La Hạo nghe vậy, khóe miệng có chút giễu cọt.
Anh ta đã đoán được Dương Tịnh sẽ động tay động chân như vậy, nhưng không ngờ rằng cô ta muốn trực tiếp phủi Đường Ninh xuống.
Có vẻ như bài học Đường Ninh dành cho cô ta vẫn chưa đủ, nhưng La Hạo cũng không có ý giúp Đường Ninh.
Số phận đã định sẵn để Đường Ninh gặp con quỷ Dương Tịnh này, vậy hãy để họ mặc sức chiến đấu với nhau.
Ít nhất thì, nếu Đường Ninh biết có Dương Tịnh ở Tranh Điền mà vẫn nộp sơ yếu lý lịch như thế này, vậy cũng không có gì đáng để anh ta quan tâm.
Vậy nên, anh ta sững người một lúc, vẫn nói với đối phương: “Dương Tịnh nói cũng không sai.”
Đối phương hiển nhiên không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, cuối cùng cũng chấp nhận câu trả lời của anh ta: “Vậy thì, tôi quay lại xóa sơ yếu lý lịch của Đường Ninh.”
“Đừng xóa.
Đã là cuộc sàng lọc bình thường, thì cứ giữ ở đó.
Đường Ninh đúng là bị giới hạn độ tuổi, cũng không phải là điều gì quá xấu hổ.
Trả lời Đường Ninh qua email một cách bình thường, cần dành cho người ta sự tôn trọng xứng đáng.”
Đối phương hoàn toàn không biết kế hoạch của anh ta là gì nên chỉ có thể cười, gật đầu.
Hiển nhiên cho dù Dương Tịnh có giật công việc khống chế người mới đi chăng nữa thì cô ta vẫn tin tưởng La Hạo hơn.
Nhưng chắc họ chưa bao giờ nghĩ tới, hiện tại, người phụ trách kiểm soát hộp thư làm việc của Đường Ninh lại là Mặc Đình…
Ngay sau khi email trả lời của Tranh Điền được gửi qua, Mặc Đình ngồi trong văn phòng, đã nhìn tháy.
Quả nhiên…
Đường Ninh bị loại rồi, và lý do từ chối là tuổi Đường Ninh vượt quá giới hạn, không còn nằm trong phạm vi suy xét của Tranh Điền.
Mặc Đình nhìn màn hình máy tính, nhịn không được cười chế nhạo một tiếng.
Lan Hề ngu ngốc cỡ nào cũng không thể gạt Đường Ninh xuống.
Đây đương nhiên là Dương Tịnh động tay động chân ở sau lưng.
Vì thế nên anh mới muốn Đường Ninh tham gia tiệc tối từ thiện.
Chuyện Đường Ninh đã gửi sơ yếu lý lịch cho Tranh Điền, đương nhiên phải cho Lan Hề biết… Sau đó, Mặc Đình gọi điện bảo Đường Ninh tự đọc e-mail của mình.
Mà Đường Ninh nhìn thấy lý do bị gạt xuống, biểu cảm cũng không khỏi có chút chế nhạo.
“Đây là đợt đăng ký sơ yếu lý lịch cuối cùng, bị trượt rồi.
Đến cơ hội phỏng vấn cũng không có.
Mà tối nay, Lan Hề cũng sẽ tham gia tiệc từ thiện.”
Đường Ninh nghe vậy đột nhiên nở nụ cười: “Mặc tổng, ngoài miệng anh luôn nói chờ em trưởng thành, nhưng thật ra luôn có tắm lòng của người đại diện.”
“Đợi khi em có người đại diện, xem anh còn quản em nữa không.”
“Chắc chắn sẽ quản.” Đường Ninh không tin là anh sẽ nỡ buông tay: “Nhìn em chịu khổ? Anh chịu không nồi đâu.”
Mặc Đình mỉm cười, đỡ trán, có chút bát lực: “Buồi tối đi sớm một chút, nhớ đừng đến muộn.”
“Em biết rồi.” Trả lời xong, Đường Ninh cúp máy, rơi vào trầm tư.
Liệu Lan Hề cũng ở đó chứ?
Trước tiên, cô phải tìm cách lấy phương thức liên lạc cá nhân của Lan Hè.
Bị kẹt lại ở chỗ Dương Tịnh nên cô chỉ có thể trực tiếp tìm Lan Hề.
Mặc dù… Lan Hề chưa chắc đã quan tâm đến cô, tạm thời thử xem, không thể cứ thế mà từ bỏ.
Sáu giờ tối, Đường Ninh trang điểm lộng lẫy, cùng chị Long đi đến chỗ Mặc Đình đã dặn từ sớm, tiến vào địa điểm với tư cách là người mới.
Mà đồng thời, những người được mời tham gia đương nhiên còn có cả Ngũ Gia của Thế kỷ Sáng tạo.
Ông ta đi phía sau Đường Ninh, thấy người mẫu nhỏ này một bước bay lên trời, ông ta thật không cam lòng.
Trên thực tế, hầu hết những người được mời đều là doanh nhân thành đạt cùng những nhà từ thiện, diễn viên và ca sĩ đều rất ít, chứ chưa nói đến người mẫu như Đường Ninh.
Cũng vì đa số khách mời đều có gia thế hùng hậu, cho nên càng có nhiều cô nương, thiên kim.
Họ luôn đánh chủ ý lên Mặc Đình, cho nên mới bằng lòng chịu đựng nơi nhàm chán như vậy.
Lan Hề đến địa điểm cùng với La Hạo.
Mặc dù khí chất của Đường Ninh đã hạ thấp, nhưng La Hạo vừa nhìn đã phát hiện ra bóng dáng Đường Ninh ở trong chỗ ngồi.
Quả nhiên cô ấy không thể chịu đựng sự bức ép của Dương Tịnh như vậy, chỉ là La Hạo rất tò mò, lát nữa, cô ấy sẽ dùng cách gì để bắt chuyện với Lan Hề?
Còn có… Mặc Đình, người mà tất cả đều mong đợi, chỗ ngồi của anh ấy ở đâu?.