Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Sau khi ăn cơm xong, Mặc Đình tắm rửa cho hai đứa bé, Đường Ninh gọi Lâm Thiển: “Không còn nhiều thời gian, đã đến lúc ra tay rồi.”
Thực sự Lâm Thiển không thể nhịn được nữa, một cô gái tài năng như vậy lại bị chính chị gái của mình hãm hại, có thể tưởng tượng được trong lòng cô ấy căm hận đến nhường nào.

Hơn nữa, mỗi ngày ở trường cô ấy đều lặp đi lặp lại công việc và cuộc sống đơn giản nhất, cô ấy không thích những điều này chút nào.

Chỉ là trước đó Đường Ninh không có tỏ thái độ gì, bây giờ Đường Ninh nghĩ thời điểm đã chín muồi, Lâm Thiển lập tức lên kế hoạch gửi tín hiệu mời cô gái đó đến.

Ngày hôm sau, Lâm Thiển tranh thủ đến buổi học của người kia và đợi bên ngoài lớp học, chỉ đợi người kia vừa tan lớp, cô ấy mời ngay người kia ra khỏi lớp: “Có thể cho tôi nửa giờ được không? Tôi biết cô không có lớp học vào buổi chiều.”
Người kia sửng sốt một chút, nhưng khi Lâm Thiển đưa danh thiếp của mình, cô ấy mới gật đầu.


Dù rất muốn từ chối nhưng cô ấy không thể thể dứt khoát được miễn là liên quan đến ngành giải trí.

Ngay sau đó, cả hai đến một quán cà phê gần trường, vừa ngồi xuống Lâm Thiển đã tự giới thiệu: “Cô có thể gọi tôi là Lâm Thiền, tôi đến từ công ty truyền thông Cự Tinh.”
“Tôi chưa nghe nói đến công ty này.” Người kia lắc đầu đáp.

“Chuyện này không quan trọng.

Mà quan trọng là cô có muốn lấy lại những gì thuộc về mình không?” Lâm Thiển hỏi thẳng cô ấy: “Thật ra, tôi đã quan sát cô rất lâu, hơn nữa tôi cũng biết quá khứ của cô.”
“Tôi nghĩ bây giờ ổn rồi.” Không ngờ, người kia trực tiếp từ chối Lâm Thiền, không thèm nghe cô ấy nói.

“Chắc cô nghĩ tôi là kẻ lừa đảo phải không?” Lâm Thiển đột nhiên cười, rồi giải thích với người kia: “Thứ lỗi cho tôi nói thật, bây giờ cô có cái gì để cho tôi lửa? Nếu muốn tiền cũng không có tiền, muốn sắc cũng không có sắc.”
“Ưm…” Một dấu vết xấu hỗ thoáng qua trong mắt người kia.

“Tôi biết cô suýt nữa trở thành quán quân của cuộc thi tuyển giọng ca, nhưng chỉ vì em gái cô.” Lâm Thiển nắm được điểm máu chốt và nhanh chóng cầm chân đối phương: “Nếu công ty chúng tôi có thể cho cô một cơ hội nữa để đưa cô lên sân khấu, cô có thể tự tin giành được danh hiệu quán quân không?”
Một tia sáng hiện lên rõ ràng trong mắt người kia, nhưng nó lại nhanh chóng mờ đi.


“Vô ích thôi, người đó đã cảnh báo tôi rằng nếu tôi đến tham gia các chương trình giọng ca lần nữa, cô ta sẽ công khai chuyện trước kia tôi ăn trộm.”
“Nếu chúng tôi có thể xóa bỏ thân phận tên trộm cho cô?”
Lâm Thiển cười nói với người kia.

“Không thể nào…….

“Không có việc gì mà Cự Tinh của chúng tôi không làm được.” Nói xong, Lâm Thiền lại lấy danh thiếp của mình ra đưa cho đối phương: “Lần này đừng vội vứt đi vì tôi nghĩ cô rất cần.”
“Tôi hứa với cô chúng tôi sẽ không chỉ rửa oan cho cô, mà còn giành được một vị trí trong cuộc thi cho cô, nhưng tiền đề là bản thân cô không sợ hãi.”
“Nếu cô muốn cuộc sống của cô trôi qua một cách nhục nhã như thế này, thì không ai có thể giúp cô.”
“Cô suy nghĩ cho kỹ, nếu như đồng ý, sáng mai đến Cự Tinh ký hợp đồng.”
Nói xong, Lâm Thiển rời khỏi quán cà phê, chỉ còn lại người kia, tim đang đánh trống.

Cô ấy có nằm mơ cũng muốn được đứng trên sân khấu một lần nữa, nhưng em gái cô ấy lại làm mọi cách để đàn áp cô ấy, ngay cả với công việc hiện tại cũng phải hỏi ý kiến em gái mới có thể có sự lựa chọn.


Ý nghĩa cuộc sống của cô ấy là gì?
Sau một lúc suy nghĩ, cô gái gọi vào điện thoại của em gái, nhưng khi đầu dây bên kia kết nói đối phương lại tỏ ra rất nóng nảy: “Không phải tôi đã nói với chị là tôi bận cả ngày, đừng gọi cho tôi sao? Có phải chị muốn cho cả nước biết rằng chị là một tên trộm?”
“Xin lỗi…”
Nghe thấy giọng điệu đe dọa của người kia, cô gái vội hít một hơi dài: “Xin lỗi có ích lợi gì? Không bao giờ nhớ kỹ cả, cũng không nghĩ thử xem, tôi là một diva tình ca làm sao có thể có một người chị không biết xấu hỗ như vậy? Đừng gọi cho tôi.”
Nói xong bên kia cúp máy.

Cô gái ngơ ngác nhìn điện thoại, cuối cùng khóe miệng hiện lên một tia giễu cọt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận