Đạo diễn trước giò vẫn luôn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn, vừa có thiên phú vừa biết nỗ lực, thấy La Sinh nói vậy liền đùa: “Tôi nợ tiền, cậu có cho mượn không?”
“Bao nhiêu vậy?”
*400 vạn.” (Khoảng 3,5 tỷ) Đạo diễn đang dọa La Sinh, dù gì một đứa trẻ, lại còn là diễn viên tuyến 18 có thể lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy chứ.
Nhưng La Sinh không nói gì thêm chỉ gọi điện thẳng cho chị Long hỏi mượn 100 vạn.
Đạo diễn thấy La Sinh tưởng thật liền vội xua tay: “Tôi đùa cậu thôi.
Thân phận đạo diễn của tôi vẫn ở đây, cậu đừng để tôi nghĩ rằng mình đang nhận hối lộ chứ.”
La Sinh thu hồi lại tiền, ngượng ngùng cười: “Quản lý của cháu nói chú trượng nghĩa, nếu chú thật sự gặp khó khăn, cháu sẵn sàng giúp đỡ.”
*Ò?” Đạo diễn nheo mắt, dẫn La Sinh cùng nhau ngồi ở bậc thềm, hai người cứ vậy mà nói chuyện: “Tôi biết ngày trước cậu làm nhóm nhạc, sau này ký hợp đồng với phòng làm việc mới nên mới có lối thoát, cậu nhóc, hay là sau này cậu cùng tôi lăn lộn?”
La Sinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không, cháu có thể làm bạn với đạo diễn nhưng cháu sẽ không rời khỏi công ty quản lý của cháu.”
*Nói cho tôi biết là công ty nào vậy?”
“Truyền thông Cự Tinh.”
“Chưa từng nghe qua.” Đạo diễn gãi đầu nói: “Là công ty mới à? Chẳng có tiền đồ gì đầu, ít nhất cậu cần phải phấn đấu 3 năm nữa mới có thành tựu.”
“Không đâu, cháu tin rằng, chưa đến một năm cháu sẽ rất nổi tiếng.”
“Ông chủ của cậu là ai? Mà khiến cậu tự tin đến vậy.”
La Sinh im lặng một chút, trong đầu lại nghĩ đến lời nói của chị Long, phải lấy tắm lòng đổi lấy tắm lòng.
Vì vậy cậu không do dự nói với đạo diễn: “Đường Ninh.”
“Ai cơ?” Đạo diễn giật mình đến mức hai mắt suýt rớt ra ngoài.
“Đường Ninh!” La Sinh lặp lại: “Không phải ai khác, chính là diễn viên Đường Ninh.”
“Cậu nhóc của tôi ơi, đây là tin tức lớn đó, tôi bảo Đường Ninh ở ẩn để làm gì, hóa ra là làm quản lý.
Nếu cô ấy là ông chủ của cậu thì tôi không khuyên nhủ nữa.
Cô ấy có thể khiến bản thân trở thành ảnh hậu, với một người nhỏ bé như cậu, dĩ nhiên cũng không phải nói chơi.” Đạo diễn cảm thán: “Chưa thấy bên ngoài đồn đại gì cả?”
“Chị ấy vẫn chưa muốn công bó…”
Đạo diễn hiểu ý của cậu ấy, gật đầu nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu bảo mật.
Thiên Vương tương lai à, diễn xuất của cậu thật ra rất có thiên phú, quay xong bộ này tôi sẽ giới thiệu cho cậu để cậu biết thêm nhiều tên tuổi lớn trong ngành điện ảnh.”
“Cảm ơn đạo diễn.” La Sinh vội vàng cảm ơn.
“Cảm ơn gì chứ, bây giờ trong giới này được máy người thật lòng, Đường Ninh cũng được coi là một, tôi cũng là fan của của ấy.
Nhưng tiếc rằng, sau này cô ấy không thể đóng phim nữa rồi.”
Lần này coi như một cơ hội để La Sinh và đạo diễn thổ lộ tâm tình.
Đương nhiên quan hệ của đạo diễn rộng như thế nào, sau này La Sinh sẽ biết.
La Sinh sẽ coi lời nói của Đường Ninh như thánh chỉ.
Quyền Tư Dạ cuối cùng cũng điều tra ra Lâm Thiển đang làm quản lý.
Bây giờ đang dẫn dắt một cô gái tham gia cuộc thi ca hát.
Thân là anh trai của cô ấy, Quyền Tử Dạ nghĩ rằng anh ta nên thể hiện một chút gì đó.
Vì vậy, vào đêm trước cuộc thi top 300, Lâm Thiền tối muộn mới đưa Tinh Lam về nhà, Quyền Tử Dạ liền chặn ngay trước cửa nhà Tinh Lam, dựa vào tường trong bóng tối.
“Sao lại là anh?” Lâm Thiển nhíu mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
“Anh ta là?” Trong bóng tối, Tinh Lam không nhìn rõ được gương mặt của Quyền Tử Dạ, chỉ cảm thấy người đàn ông này rất cao.
“Em lên trước đi.” Lâm Thiển dặn dò Tinh Lam.
“Sao vậy? Sợ tôi hại cô ấy sao?” Quyền Tử Dạ bước ra từ trong bóng tối, đứng dưới ngọn đèn.
Sau đó anh ta đưa tay về phía Tinh Lam: “Xin chào, tôi là Quyền Tử Dạ.”
“Quyền Tử Dạ…”
“Tinh Lam, anh của chị là một tên khốn nạn, em không cần để ý đến anh ta, anh ta rất nguy hiểm.” Lâm Thiển liền nói thẳng với Tinh Lam: “Vì vậy, cho dù anh ta có tiếp cận em như thế nào, em cũng dừng tin anh ta, hiểu không?”
Xem ra hai người này có ân oán.
Trong lòng Tỉnh Lam phỏng đoán.
“Hai người nói chuyện đi, em lên lầu đây.”.