Không lâu sau Lâm Thiển gọi điện cho Đường Ninh, hai người hẹn nhau sẽ cùng đi nhưng Mặc Đình đã thẳng tay bỏ mặc Lâm Thiền lại.
“Cũng không nói với Lâm Thiển một tiếng, trong lòng có chút khó chịu.”
“Em thấy mang theo cô ấy có ích hay anh có ích? Hả?”
Giọng nói của Mặc Đình có chút mị hoặc cũng mang chút nguy hiểm.
Điều này làm cho Đường Ninh cười khúc khích: “Anh là người toàn năng.”
Vì vậy Lâm Thiển chỉ có thể xách hành lý quay về nhà, nhưng khi bước vào thang máy cô lại gặp phải quản lý của Quyền Tử Dạ, khiến cô không khỏi tò mò.
“Anh trai cô vẫn chưa nói với cô anh ấy chuyển đến bên cạnh rồi sao?” Quản lý Quyền Tử Dạ nhún vai với cô.
Lâm Thiển nhíu mày, vốn định cất hành lý sẽ qua đó xem sao nhưng vừa mở cửa ra cô đã sững sờ, bởi vì Quyền Tử Dạ đã cho người đục thủng tường của hai căn nhà.
Quyền Tử Dạ vốn tưởng Lâm Thiển ra ngoài máy ngày sau mới trở về.
Không ngờ cô vừa đi đã về rồi, sự việc đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng.
“Anh định làm gì?” Lâm Thiển khoanh tay, hất cằm về phía bức tường hỏi Quyền Tử Dạ.
Quyền Tử Dạ nằm trên sofa sững sờ một lát rồi nhún vai: “Đập nhằm rồi à?”
“Nói người của anh khôi phục lại nguyên trạng cho tôi.”
Lâm Thiễn lớn tiếng nói.
“Nhưng anh không định làm vậy.” Nói xong, Quyền Tử Dạ duỗi tay ôm lấy vai Lâm Thiển, nói với công nhân: “Tiếp tục đập.”
“Đây là nhà tôi.”
“Anh là anh trai em.” Quyền Tử Dạ tự nhiên nói: “Anh em ở cùng nhau là chuyện rất bình thường.”
“Không phải anh em ruột.”
“Còn hơn cả ruột thịt.” Quyền Tử Dạ trôi chảy đáp.
“Anh không sợ mẹ anh tới đây nhìn thấy sao?”
“Nhìn thấy thì càng tốt, anh chẳng thèm nói.” Quyền Tử Dạ đổi lại bộ dạng lười biếng yêu nghiệt kia: “Em nên biết anh không sợ sẽ có người: *Tôi sợ.” Lâm Thiểm ậm ờ.
“Không phải sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Quyền Tử Dạ nhéo cằm Lâm Thiển cam đoan: “Thiển à, đừng trốn anh nửa…
Lâm Thiển không nói gì, cũng chẳng thèm làm căng: “Tôi sẽ nói những lời xấu xa trước, néu anh làm mẹ anh tức giận đến mức đau tim hoặc nhảy lầu tự sát, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Anh nói rồi, anh chịu trách nhiệm.”
Lâm Thiển sững sờ một chút, thoát khỏi vòng tay của Quyền Tử Dạ rồi trở về phòng.
Đường Ninh đi rồi, cô vẫn có việc phải làm, không phải là cô có thể chơi.
Chị Long vẫn phụ trách La Sinh, còn cô phải bảo vệ Hạ Hàm Mạt.
Giờ đây lại thêm một mối lo nữa, tên Quyền Tử Dạ khốn nạn đó.
Đã nói rõ ràng rồi không đến gần, mỗi người tự sống cuộc sống của mình, nhưng… không biết tại sao, từ ngày trong cơ thể có máu của Quyền Tử Dạ, cô đột nhiên cảm thấy làm tổn thương người đàn ông này nữa sẽ thật tàn nhẫn, cũng biết được kết cục cuối cùng của hai người, nhưng cô vẫn không thể không chế bản thân được.
“Thiển, ra ăn cơm… chính tay anh nấu đó.”
Sau đó, hai người ngồi vào bàn ăn, như thể mọi thứ vẫn như trước.
Tuy nhiên không lâu sau, Quyền Tử Dạ nhận được cuộc gọi từ mẹ Quyền, anh ta không hề né tránh Lâm Thiển mà trực tiếp nói chuyện với mẹ Quyền trước mặt cô ấy: “Ừm, con chuyền nhà rồi, để tiện cho việc quay phim.”
“Cha con sắp đại thọ sáu mươi tuổi, cho dù thế nào con cũng phải dành thời gian trở về.”
“Lúc đó rồi nói chuyện.” Quyền Tử Dạ đáp, liền cúp điện thoại.
Vài giây sau, điện thoại di động của Lâm Thiển vang lên, cũng là cũng người gọi đến, Lâm Thiển sững sờ vài giây mới kết nối: “Mẹ…”.