Nghe được tin này, Đường Ninh lúc này chỉ có thở dài.
Cô từng nghĩ rằng bộ phim này sẽ mãi mãi bị chôn vùi dưới đáy biển.
Không ngờ sẽ có một ngày lại được nhìn thấy ánh mặt trời.
Và ngày hôm nay đã là ngày thứ tư Lâm Thiễn thiếu nợ ba mươi triệu tệ (khoảng 105 tỷ).
Dù có số hết sức thì cô cũng chỉ kiếm được vài tỷ mà thôi, So với 105 tỷ kia chỉ như muối bỏ bề.
Tinh Lam nhìn bộ dạng thê thảm của Lâm Thiền, trong lòng tràn đầy lửa giận, sao lại ra nông nỗi này? Nhất định phải ép người ta đến đường cùng sao?
Lâm Thiển cũng nghĩ mãi không ra, không biết phải làm thế nào tiếp theo.
Nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của Lý Cần: “Tôi đang ở dưới công ty, cô ra ngoài chút đi.”
“Nhưng…tôi đang bận.”
“Cho tôi hai tiếng thôi.” Lý Cần kiên trì nói.
Lâm Thiển nghĩ rằng Lý Cẩn không biết chuyện này nếu không không thể qua bốn ngày rồi mới có phản ứng.
Nhưng bây giò cô đang nợ tiền, cô không hề muốn làm phiền đến Lý Cần.
Vì vậy Lâm Thiển xuống lầu, vốn định từ chối Lý Cẩn nhưng lại nhìn thấy hôm nay Lý Cẩn không mặc quân phục mà mặc một bộ vest màu đen.
Lên xe.”
*Đi đâu?” Lâm Thiển hỏi.
*Đi rồi cô sẽ biết.” Nói xong, Lý Cẩn khởi động xe.
Không lâu sau Lâm Thiển đã nhận thức được quãng đường Lý Cần đang đi rất quen thuộc.
*Xin lỗi, tôi cảm thấy nên hỏi thăm cha mẹ nuôi của cô một chút.”
“Không được, anh không biết…”
“Tôi biết.” Lý Cẩn án tay Lâm Thiển: “Đến lúc phải trả lại những thứ cô nợ họ rồi…”
Lâm Thiển sau khi nghe xong, còn muốn giãy dụa, nhưng Lý Cần đã ấn chặt tay cô ấy hơn: “Tôi sẽ không làm như vậy với cô, tôi lầy quân hàm của mình ra bảo đảm.”
Lâm Thiển có lẽ bị thương sợ rồi, nên mới chống cự như vậy.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của Lý Cần, Lâm Thiền cuối cùng đã buông tay.
“Chúng ta… vẫn chưa tới mức này.”
“Chưa tới mức đó.
Chỉ là nếu đã nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tôi thì nằm trong tầm kiểm soát của tôi.” Nói xong, Lý Cẩn cũng buông tay tiếp tục lái xe về phía trước.
Lâm Thiển quay lại nhìn Lý Cẩn, người đàn ông cao lớn này sống lưng thẳng tắp, bởi vì anh ấy là một quân nhân, tuân thủ lời hứa là thiên chức của anh ấy.
Nghĩ như vậy thì còn cái gì có thể tồi tệ hơn bây giờ?
Chỉ cần nghĩ đến ba mươi triệu, sự tức giận Lâm Thiển liền tiêu tan.
Không bao lâu, hai người đã đến biệt thự của nhà họ Quyền, khi quản gia nhìn thấy Lâm Thiển thì lập tức chào hỏi: “Nhị tiểu thư, sao cô trở lại?”
Nói xong, quản gia liếc nhìn người đàn ông phía sau Lâm Thiển.
*Ông Quyền và bà Quyền có ở nhà không?” Lâm Thiển không coi họ là cha mẹ của mình nữa, bởi vì không cần.
“Phu nhân có ở nhà, nhưng…”
“Được rồi.” Lâm Thiển ra hiệu về phía sau, Lý Cần lập tức đi đến bên cạnh cô ấy.
Cả hai cùng bước về phía phòng khách, nhưng thấy lúc này nhà họ Quyền có khách.
Nhìn thấy Lâm Thiển trở về còn dẫn theo đàn ông, mẹ Quyền bỗng nhiên tức giận mà chặn Lâm Thiển ở cửa, nói với cô ấy: “Cô về đây làm gì vậy? Thật biết lựa thời cơ, quản gia không nói cho cô biết hôm nay vị hôn thê của Tử Dạ đến thăm nhà à?”
“Đồ đê tiện, tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng làm hỏng chuyện tốt của Tử Dạ.”.