Chuyện xảy ra với Hứa Hân đã khiến Đường Ninh bị tổn thương rất nặng, cũng biến cô trở thành người đại diện, cố gắng giúp đỡ những nghệ sĩ khác lăn lộn trong giới giải trí.
Chỉ là không ai có thể cứu được trái tim thất vọng với giới giải trí của Đường Ninh.
“Chắc cô ấy đã chiến đấu hết mình rồi, mệt mỏi lắm, cho cô ấy thời gian nghỉ ngơi, cô ấy nhất định sẽ quay lại.”
Trên đường trở về, Đường Ninh vẫn im lặng.
Mặc Đình quay đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
“Hôm nay, em có thể rất quan trọng trong lòng họ, nhưng rồi cũng sẽ sớm bị lãng quên.”
Nghe cô than thở như vậy, Mặc Đình không khỏi nở nụ cười: “Người khác thế nào kệ họ, em lo làm gì? Chỉ cần trong lòng anh em luôn quan trọng, vậy là đủ rồi.”
“Đừng vội, em sẽ trở lại!”
Việc Đường Ninh xuất hiện ở trung tâm thương mại nhanh chóng lan truyền khắp Thịnh Kinh, trong mắt khán giả có lẽ thực sự đang muốn giữ lại một diễn viên, nhưng trong mắt những người trong giới, Đường Ninh là người không biết điêu.
Kỳ thực, tình cảm của người hâm mộ là một tắm vải mỏng manh, câu này nghệ sĩ thường xuyên nhắc tới nhất, bởi vậy trong mắt người trong giới, Đường Ninh làm như vậy thật giống như diễn thái quá.
Tuy nhiên, sau lần xem phim này, Đường Ninh lại không hề xuất hiện trong tầm mắt của công chúng nữa, hoàn toàn không phải như những gì người khác nghĩ, có tình gây chú ý.
“Cô cảm thấy thế nào khi tự mình đi xem phim của chính mình đóng?” Trong phòng làm việc, Kiều Sâm hỏi Đường Ninh vì ông ấy muốn biết liệu Đường Ninh có giống như: các diễn viên khác hay không, cảm thấy rằng bản thân đã vô địch thiên hạ.
“Nếu lại đóng phim lần nữa, tôi vẫn có thể làm tốt hơn.”
Đường Ninh nắm chặt tay trả lời Kiều Sâm.
Kiều Sâm sau khi nghe xong thì cười: “Quả nhiên tôi và cô cùng là một kiểu người.” Họ cũng đang đòi hỏi sự hoàn hảo.
“Nữ diễn viên đã được xác định.
Vì vai diễn này đã được.
định là không có duyên với cô, nên tôi đã chọn một nữ: diễn viên người nước ngoài.” Kiều Sâm lấy ra thông tin và đưa cho Đường Ninh: “Là một diễn viên người Pháp, có điều kiện tốt về mọi mặt.”
Đường Ninh nhận lấy tài liệu, nhưng không có tỏ thái độ ngay: “Tôi sẽ lấy về tham khảo trước.”
“Không sao cả.” Kiều Sâm gật đầu.
“Còn một chuyện nữa, tôi muốn hỏi ý kiến của ông.”
Đường Ninh dừng lại vài giây, nhìn vào mô hình trong máy tính của lập trình viên, rồi đột nhiên đề cập với Kiều Sâm: “Tôi muốn đổi tên phim, “Luyện ngục” quá trừu tượng, thiếu đi một chút sức háp dẫn.”
“Được thôi, cô muốn đổi tên gì?” Kiều Sâm hỏi ngược lại Đường Ninh.
“Kiến chúa”
Kiều Sâm nghe xong lập tức hình dung trong đầu giống như có một bầy kiến lớn nhỏ bò qua, cảnh tượng hẳn là rất kích thích nên liền gật đầu: “Ừm, “Kiến chúa” nghe giống bom tấn khoa học viễn tưởng hơn.
Vậy cứ quyết định như thế đi.”
“Được, mọi thứ cuối cùng cũng đang đi đúng hướng.
Hy vọng bộ phim bom tấn này sẽ chính thức lên sóng sau hai năm nữa.”
Hai năm…
Hạ Hàm Mạt có lẽ là một nghệ sĩ dưới trướng của Đường Ninh có con đường trở mình khó khăn nhất, là vì cô ấy không còn nằm trong top đỉnh lưu của giới giải trí nữa.
Sau khi từ nước ngoài trở về, Hạ Hàm Mạt lần lượt được lên các nhiều trang báo và tạp chí, đánh giá của người ngoài cũng không ngừng nâng cao.
Điều này đã mang lại cho Hạ Hàm Mạt niềm hy vọng sống lại một lần nữa.
Rốt cuộc thì cô ấy còn phải chịu trách nhiệm về chỉ phí sinh hoạt quá cao của anh trai mình.
Lâm Thiển đi điều tra Châu Thanh trong miệng Hạ Hàm Mạt, quả thật là người dẫn Chương trình du lịch giỏi nhất Trung Quốc, vì vậy Hạ Hàm Mạt rất trân trọng cơ hội này, dưới sự bảo vệ của Lâm Thiển đã gặp được Châu Thanh.
Châu Thanh khoảng ba mươi lăm tuổi, với vẻ ngoài nho nhã, tính tình hài hước nên rất được hoan nghênh trong ngành..