Nước lũ ngày càng dâng cao, hơn nữa các vách núi xung quanh dường như đang vỡ ra làm mọi người sợ hãi, chân tay mềm nhũn.
“Không được rồi, phải tiếp tục đi lên.” Châu Thanh đề nghị, bởi vì sức tàn phá của trận lũ quá mạnh, không ai có thể đảm bảo được nơi họ đang đứng sẽ an toàn.
“Nhưng anh Châu, phía trước không còn đường.”
“Vậy thì bỏ lại vài thứ quan trọng rồi leo lên.” Rõ ràng, sườn núi bên này tương đối an toàn, bởi vì những tảng đá có vẻ vững chắc, cây cối um tùm hơn.
Nghe lời nhắc nhở của Hạ Hàm Mạt, mọi người đều đưa ra quyết định dứt khoát, bỏ ngay những thứ mà mình yêu quý nhát, tất cả đều để lại chỗ cũ.
Bởi vì lúc này không có gì quan trọng hơn bằng tính mạng.
Sau đó, Hạ Hàm Mạt tìm thấy một ít cây cỏ và kết thành một sợi dây để buộc các cô gái lại với nhau, như vậy còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Hàm Mạt, cảm ơn cô, thực sự rất cảm ơn cô.”
“Hàm Mạt… Lúc trước bọn tôi đều không tốt với cô.”
Mấy cô gái lúc này đã khóc sướt mướt, trong lòng vô cùng sợ hãi, sau khi Hạ Hàm Mạt nghĩ ra cách, ít nhất bọn họ cũng có thể cảm nhận lẫn nhau, cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nhưng sợi dây không đủ dài, chỉ có thể nối những cô gái yếu nhất lại với nhau, Hạ Hàm Mạt quay lại nhìn Lâm Thiển, đầy cô lên trước: “Cô đi trước tôi, tôi bảo vệ cô.”
“Cô còn chịu được không?” Lâm Thiển hỏi Hạ Hàm Mạt: “Đừng cho rằng mình là tường đồng vách sắt…”
Lúc này Châu Thanh vốn đang đi đầu tiên liền đi xuống phía sau Hạ Hàm Mạt: “Cô đi trước tôi, tôi sẽ ở phía sau.”
“Anh Châu…”
“Đừng xem thường tôi, ít nhất thì tôi là một người đàn ông.” Châu Thanh vỗ vai Hạ Hàm Mạt.”
Đoàn người cứ vậy mà vắt vả trèo lên trên.
Lúc này chẳng ai còn màng đến hình tượng nữa, bởi vì ở dưới đó thực sự: rất đáng sợ.
Mặc dù họ không biết người trong thôn này di chuyển như thế nào, nhưng họ thực sự hy vọng rằng họ sẽ bình an.
Chẳng máy chốc, cơ thể đã kiệt sức, nhưng họ vẫn đang ở lưng chừng núi, đặc biệt là những cô gái yếu ớt kia chỉ có thể miễn cưỡng bước đi với sự giúp đỡ của đàn ông.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.” Tất cả mọi người đều mệt rã rời, lúc này toàn thân đều lắm lem bùn đắt.
Nhưng trải qua một cuộc thoát thân như vậy, nhóm nghệ sĩ hào nhoáng ban đầu này cuối cùng cũng đã gạt bỏ gánh nặng, có thể thẳng thắn đối mặt với Hạ Hàm Mạt rồi.
“Tôi thật sự không nghĩ rằng cô giỏi như vậy.”
“Đúng vậy, Hàm Mạt, cô đã cứu tất cả mọi người.”
“Hiện giờ mọi người đều tương đối an toàn rồi, nhưng muốn tìm cứu trợ cũng không dễ dàng.
Nhìn thời tiết sẽ còn có mưa lớn, chúng ta có thể sẽ phải chịu khổ một chút.” Hạ Hàm Mạt nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tìm được một nơi tương đối thoải mái để đốt lửa.”
“Hả? Còn phải đốt lửa?”
“Có lửa sẽ có khói, điều đó có nghĩa là chúng ta đang phát tín hiệu cầu cứu.” Anh Châu ở bên cạnh giải thích giúp Hạ Hàm Mạt.
“Hóa ra là vậy.”
“Hy vọng chúng ta sẽ gặp may mắn.”
Sự thật chứng tỏ bây giờ vận may của mọi người chẳng ra làm sao.
Bởi vì Hạ Hàm Mạt đã dự đoán chính xác, chẳng mấy chốc trận mưa lớn thứ hai đã kéo đến.
Lửa mà bọn họ đốt cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Hơn nữa còn dùng củi ướt đốt lửa, khói sẽ rất dễ sặc.
“Chẳng lẽ tối nay phải ngủ ở đây sao?” Hạ Hàm Mạt không khỏi thở dài: “Tôi nghĩ nếu trải nghiệm thực tế này mà được quay thành chương trình, nhất định rating sẽ bùng nổ.”
*Bây giò cô vẫn có tâm trạng nói đùa.” Châu Thanh đứng bên cạnh cười.
Hạ Hàm Mạt quay người, vô thức tìm Lâm Thiển nhưng lại thấy khuôn mặt của Lâm Thiển lúc này vô cùng tái nhợt.
Hạ Hàm Mạt đưa tay lên sờ, giọng nói có phần lo lắng: “Cô sốt rồi.”
“Vậy phải làm sao? Đồ đạc đều vứt hết rồi, cũng không có thuốc.” Có người sốt ruột, dường như đang sợ rằng Lâm Thiển sẽ lây bệnh cho mình.
“Không sao, mọi người ngồi bên đó, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” Hạ Hàm Mạt kêu mọi người ngồi sang một bên..