Vì thế Lâm Thiển làm rất nhiều công tác chuẩn bị, đồng thời nhờ Tinh Lam hỏi thăm những người lính cần vụ ở bên cạnh Lý Cần lúc trước.
Tinh Lam bắt lực, chỉ có thể đóng vai trò như một chiếc micro tạm thời, nhờ cha Lý đi điều tra.
Sau đó, Lâm Thiển đã có được câu trả lời mà cô muồn.
Nhưng trước khi xuất phát, Lâm Thiển còn nhìn thấy một người.
Thật sự không biết rằng kịch như cuộc đời hay cuộc đời như hài kịch.
“Anh sắp đính hôn rồi, không tới chúc phúc sao?” Có vẻ Quyền Tử Dạ đã ôm hy vọng cuối cùng tìm đến căn hộ của Lâm Thiển và Tinh Lam.
Hoặc là anh đang nghĩ, chỉ cần Lâm Thiển cho anh một chút xíu hy vọng, anh cũng sẽ không đồng sự sắp xếp của mẹ Quyền nữa, bằng không, kết hôn với ai cũng chẳng khác biệt gì?
“Nếu anh hy vọng em tới, em nghĩ em có thể.” Trong lòng Lâm Thiển dậy sóng, nhưng không phải là đối với Quyền Tử Dạ.
“Anh biết, em với cậu thiếu tướng đó, là giả…”
“Ai nói bọn em là giả?” Lâm Thiển hỏi lại Quyền Tử Dạ: “Anh à, lẽ ra em đang công tác ở New Zealand, nhưng hiện giờ Lý Cẩn không chút tin tức, em vì anh ấy mà mới trở về.
Lát nữa em sẽ đi tìm anh ấy, bởi vì chỉ khi em nhìn thấy anh ấy, nội tâm em mới thật sự ổn định, anh hiểu không?”
“Anh mãi mãi là anh trai của em, chúng ta cùng nhau lớn lên, nhưng, em lo lắng cho anh ấy.”
“Vậy anh đến thật không đúng lúc rồi.” Quyền Từ Dạ nén cơn đau, khôi phục lại vẻ kiêu ngạo mị hoặc vốn có: “Em đi đi, đến lúc đó, đưa cậu ấy…cùng đền.”
“Điều em hy vọng tham dự là đám cưới mà anh trai em thực sự muốn tổ chức.
Nếu chỉ là tùy tiện cưới một người, thì chúng em không cần phải đi.” Sau đó, Lâm Thiển đi ngang qua Quyền Tử Dạ, định đi tìm Lý Cẩn ngay lập tức, mặc dù cô ấy không biết kết quả sẽ như thế nào.
“Sao em biết là anh không giở trò trăng hoa?” Quyền Tử Dạ cười mỉa mai khi nhìn bóng dáng đang biến mắt của Lâm Thiễn.
Đời này anh ta sống trong sự quản lý của mẹ Quyền, cũng chưa từng sống cho mình, lần này anh ta sẽ cho mẹ Quyền biết từ nay về sau không ai được xen vào cuộc đời của anh ta.
Lâm Thiển đang di chuyển bằng ô tô và điểm đến tiếp theo là căn cứ không quân, cô ấy phải gặp Lý Cẩn để đảm bảo rằng anh ấy bình an vô sự.
Đương nhiên, không phải ai cũng có thể vào căn cứ quân sự, cho nên khi Lâm Thiễển lái xe ba tiếng đồng hồ để đến cổng căn cứ ở ngoại ô, cô ấy trực tiếp bị lính chặn ngoài cổng.
“Thưa cô, đây là khu quân sự, không ai có thể qua được.”
“Tôi đang tìm Lý Cần.” Lâm Thiển bày tỏ ý định: “Tôi là bạn gái của anh ấy…”
“Xin lỗi, thưa cô, nghiêm cắm người vào đây, bát kể là ai cũng không được.” Người lính gác kiên quyết ngăn Lâm Thiển lại.
“Không thể đến thăm luôn sao?”
Người lính gác lắc đầu: “Xin lỗi, thưa cô, xin đừng làm khó chúng tôi, trời sắp tối rồi, hãy về nhà sớm đi.
Ở đây hoang vu không có chỗ ở.”
Lâm Thiển biết rằng căn cứ quân sự rất nghiêm ngặt, nhưng cô ấy không biết lại nghiêm ngặt đến mức này, không có gì lạ khi ngay cả cha của Lý Cần muốn biết tin tức về con trai mình cũng không có cách nào.
“Vậy thì tôi sẽ đợi ở đây.” Tính khí của Lâm Thiển nỏi lên, không ai có thể làm gì được cô ấy.
Người lính gác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lắc đầu và yêu cầu cô ấy đứng trong khu vực an toàn đợi, mà Lâm Thiễn lần này đợi là đợi đến tận nửa đêm.
Vừa rồi lính gác đã bị thay đổi, lính gác mới đối xử với Lâm Thiển như cũ, rốt cuộc cũng không có cách nào, dù sao thì quân lệnh như núi.
Ngay sau đó, mấy chiếc xe quân sự rời khỏi căn cứ, để lầy được tin tức của Lý Cần càng sớm càng tốt, Lâm Thiển đã đi lên chặn họ lại.
“Tiểu Phương, cô gái trẻ này là sao vậy?” Khi trưởng quan ở căn cứ rời đi, nhìn thấy Lâm Thiển nên không thể không hỏi người lính gác.
“Báo cáo trưởng quan, cô gái trẻ này tự xưng là bạn gái của Lý thiếu tướng, muốn hỏi tin tức của Lý thiếu tướng.”
Người lính canh gác trả lời: “Để ngăn gián điệp xâm nhập, chúng tôi đã không báo cáo”
“Hóa ra là như vậy, cô ấy đã đợi như vậy bao lâu rồi2”.