Lý Khả Khả mong mỏi sự bảo vệ của Mặc Đình là điều đương nhiên, dù sao thì người cô bé tìm lại là một trong những người giỏi nhất trong làng giải trí, những Mặc Đình lại cho phép Lý Khả Khả đi theo.
Điều này khiến nhân viên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Khả Khả, con hạ eo chút nữa, đúng rôi..
Nhìn thấy yêu cầu nghiêm khắc của Kiều Sâm đối với Lý Khả Khả, Mặc Đình không thể không nhắc nhở ông ây: “Vừa phải chút.”
Kiều Sâm cười: “Đừng lo lắng, đứa trẻ này sinh ra có xương cốt dẻo dai bẩm sinh, thích hợp với ngành giải trí, Đường Ninh quan tâm thì cũng không có gì lạ, dù sao cô ây ngoài lạnh trong nóng.
Chủ tịch Mặc đây là…”
“Huấn luyện con dâu.”
Đôi mắt của Kiều Sâm đột nhiên mở to, điều này có thật không vậy?
Nhưng hai anh em nhà họ Mặc không phải mới hơn một tuổi sao, tìm con dâu sớm vậy? Hơn nữa còn lớn hơn năm sáu tuôi.
Tất nhiên, chủ tịch Mặc chỉ là nói thôi, nhưng Kiều Sâm đã rất nghiêm túc cho là thật.
“Chú à, tối hôm qua cháu nghẹ cha cháu nói người phụ nữ đó muôn đưa cháu vê.”
“Chỉ cần cháu không muốn, không ai có thê ép cháu làm những việc cháu không thích.” Mặc Đình đáp lại Lý Khả Khả.
Trong hai ngày tiệp theo, có một tin đôn trong giới truyền hình tạp kỹ.
Thái tử của một đài nào đó đã bị chặt lìa bàn tay trái.
Nghe nói răng anh ta đã chơi đùa bạn gái của người khác, đáng đời, tự mình rước họa.
Tôi hôm đó, Hạ Hàm Mạt đang ghi hình một chương trình, Lâm Thiên đến bãi đậu xe đề lầy áo khoác, chỉ nghe thấy tiếng người ở bãi đậu xe.
“Muốn gây phiền phức cho tôi sao?
Bây giờ người dân cả nước đều biết tôi đỉch thân làm chương trình đó nỗi tiếng.
Anh ta chẳng qua nhặt được một món hời.
Lẽ nào anh ta nghĩ tôi không đánh lại là vì tôi sợ sao?
Chuyển này các người làm rất tốt.”
“Chỉ là thiếu một bàn tay thôi, còn không đủ rửa sạch sự thù hận trong lòng tôi.”
Lâm Thiển sững sờ một lúc khi nghe câu cuôi cùng.
Bởi vì giọng nói quá quen thuộc, cô ây hoàn toàn không thê tiệp nhận được.
Lo sợ bị người bên kia phát hiện, Lâm Thiên vội vàng quay lại đường cũ, nhưng người đàn ông đang gọi điện kia, hiện nhiên đã chú ý đên bóng lưng của Lâm Thiền, nhưng anh ta không rõ.
Sau đó, Lâm Thiền quay lại bên cạnh Hạ Hàm Mạt và cởi chiêc áo khoác đen vừa nãy.
Ngay sau đó, Châu Thanh lúc này vào phòng thu âm, khi nhìn thây Lâm Thiền thì anh ta không chút nghi ngờ.
Vì lúc này Lâm Thiên đang mặc áo sơ mi trăng.
“Thiên Thiển, áo khoác của tôi đâu?
Cô không đến bãi đậu xe lây nó à?”
Châu Thanh sắc mặt hơi thay đồi khi nghe Hạ Hàm Mạt hỏi câu này.
Nhưng Lâm Thiền không hề hoảng sợ, nói thắng với Hạ Hàm Mạt: “Tỗi không đi, tôi li đến chỗ nhà trang điểm lấy hoa tai cho cô.”
Sau đó, Châu Thanh mới hạ cảnh giác và quay lại trước máy quay, đây là đê quay một đoạn quảng cáo mới.
Lâm Thiển vẫn im lặng, sau khi thấy mọi người bận rộn, cô ây lặng lẽ rời khỏi hậu trường và sau đó gọi cho Đường Ninh.
Trên đời này, hóa ra lại có một người giỏi ngụy trang như vậy… Điều này đã phá vỡ nhận thức của Lâm Thiên vê Châu Thanh.
Hóa ra một người có trí tuệ cảm xúc cao và dịu dàng nho nhã là có thê ngụy trang hoàn hảo đến ngay cả chính cô ấy cũng có thẻ lừa được.
Lo sợ rằng Hạ Hàm Mạt sẽ không thể chấp nhận, Lâm Thiễn không nói với cô ây về điều đó ngay lập tức, mà trước tiên nói với Đường Ninh.
Sau khi nghe xong, Đường Ninh nói thẳng với Lâm Thiên: “Đừng nói gì về chuyện này.
Nếu Châu Thánh thực sự là người như vậy, chúng ta phải có kế hoạch chỉ tiết, đặc biệt là phía Hàm Mạt, sắp xêp để cô ây rút lui an toàn.”.