“Ninh đã nói rồi, hôm nay cô ta ngoan cô bao nhiêu, sau này sẽ phải hôi hận bấy nhiêu.”
“Boss, đã hẹn được thái tử gia, thời gian là 7 giờ tôi mai.”
“Nói với Lục Triệt, tôi muôn gặp trưởng đài bên đó, bảo cậu ây không được nói với bắt kỳ ai, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.” Mặc Đình vuốt tóc Đường Ninh, khẽ nói với chị Long.
Châu Thanh có chịu chơi thế nào, dù sao thì cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Anh ta cho rằng sự thận trọng của anh ta sẽ có ích sao?
Chơi đùa được với nước cạn nhưng không thê ra biên sâu.
Thây Mặc Đình muôn ra tay, chị Long không nhịn được mà mỉm cười.
Bởi vì điêu đó có nghĩa là cho dù Châu Thanh có chiêm được lòng tin của con trai trưởng đài, cho dù anh ta có muốn gây ra sóng gió gì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Mặc Đình.
Anh ta thật sự không hề quan trọng như anh ta nghĩ, chỉ ít đối với giới này mà nói, Châu Thanh...chẳng qua chỉ là một người chơi cấp thâp thôi.
Đường Ninh hẹn gặp thái tử gia, đương nhiên anh ta sẽ không giâu Châu Thanh.
Ngoài mặt, quả thật anh ta rất tin tưởng Châu Thanh, nhưng anh ta cũng muôn biết Đường Ninh có thê nói ra những điều gì.
“Nêu Đường Ninh đã muôn gặp anh, vậy cũng có nghĩa là cô ta không muôn cho tôi và Hàm Mạt một con đường lui, ý của cô ta là muôn đuôi cùng giêt tận.”.
Ngôn Tình Hay
“Bây giờ Hạ Hàm Mạt không còn là người của Đường Ninh nữa, hai người đã tài về rồi, vậy cô ấy muốn động đến hai người thì dù sao cũng phải có sự đồng ý của tôi đúng không?” Thực ra, thái tử gia mới là người càng muôn xem Đường Ninh và Châu Thanh căn xé nhau.
Nhưng dù vậy cũng không thê làm vơi đi nôi đau khô mật cánh tay trái của anh ta.
Châu Thanh không nói gì, chỉ nhìn thái tử gia.
“Hay là thê này, ngày mai khi tôi gặp Đường Ninh, anh và Hạ Hàm Mạt sẽ trồn trong phòng chờ, nêu Đường Ninh làm nhục anh thì anh trực tiêp bước ra nói với cô ta.”
Châu Thanh nhìn thái tử gia, thực ra trong lòng anh ta hiệu rất rõ thái tử gia làm như vậy chẳng qua là bởi vì không hoàn toàn tin tưởng anh tâ.
Cho nên anh ta lắc đâu: “Nêu thái tủ gia đã nói vậy, tôi đương nhiên là tìn tưởng anh, tôi và Hàm Mạt ở nhà chờ: tin tức của anh thôi.”
Thái tử gia nhêch môi cười lạnh, đặc biệt là sác mặt của Châu Thanh càng khiến anh ta mong đợi cuộc gặp ngày mai với Đường Ninh.
Trước mắt Dung Ninh Jn hề hay biết chuyện Mặc Đình sẽ đi gặp trưởng đài.
Vả lại, trước khi cô gặp thái tử gia, Lục Triệt đã sắp xếp ôn thỏa mọi thú rồi.
Chỉ là trưởng đài không hề biết mục đích của Mặc Đình, ông ta rât nghỉ hoặc, Mặc Đình lại hẹn gặp ông ta sao.
“Không biết chủ tịch Mặc hẹn gặp tôi có chuyện gì vậy?”
Vì một vài chuyện.
xấu xa của trưởng đài.” Mặc Đình ngôi đối diện với trưởng đài, trước mặt họ là nhữ ng tách trà thơm ngát: “Trưởng đài cũng biết tay của cậu âm nhà ông vì ai mà bị chặt đứt chứ?”
Trưởng đài suy nghĩ một hồi rồi lắc đâu: “Tên nhóc b tính tình bộc trực, có nhiều kẻ thù..
“Châu Thanh.” Mặc Đình trực tiếp nói đáp án cho trưởng đài, đồng thòi nói hết tất cả những vướng mặc của Châu Thanh với Cự Tỉnh.
“Chủ tịch Mặc có chứng cứ không?”
“Tôi đường đường là chủ tịch của Hải Thụy, có lý do gì đề vụ oạn cho anh ta?” Mặc Đình nhìn trưởng đài với ánh mắt vô củng lạnh lùng: “Mục đích của tôi rất đon giản, anh ta chọc vợ tôi không vui, tôi sẽ khiên anh ta cả đời này không có được sự vui vẻ, tôi tin trưởng đài hiệu ý của tôi.”
Trưởng đài là một người thông minh đên mức nào chứ? Có thê nhận được bao nhiêu hợp tác với Hải Thụy, _ đương nhiên ông ta không ngu ngôc đên mức bênh vực kẻ tâm cơ, bụng dạ đen tối đã làm hại con trai ông ta.
“Chủ tịch Mặc muốn làm gì?”
“Nếu Châu Thanh đã muốn quay lại đài truyền hình, vậy thì cho anh ta quay lại đi, nhưng...cả đòi này anh ta đừng mơ có thê làm MC của chương trình nỗi tiếng, nơi nào khó khăn thì để anh ta đi, chỗ nào có rắc rồi thì để anh ta gánh, nói chung là tôi muôn cuộc sông của anh ta sau này phải thật tôi tệ.”
“Quan trọng là chuyện này phải làm thật cần thận không đề bất kỳ ai có thê nhìn ra sơ hở.”.