Cùng đi một con đường, có người có thê đên được cuôi cùng, trong khi cũng có người sẽ tụt lại phía sau và rơi xuông vực thăm.
Đây là quy luật của cuộc sống, dù Đường Ninh có cô găng hệt sức đi chăng nữa thì cuôi cùng cũng không thê tránh khỏi.
Chuyện của Hạ Hàm Mạt không chỉ khiến Lậm Thiền bị tổn thương mà còn khiến cô ấy cảm thây buông tay và từ bỏ là một bài học cô ây phải học.
Hạ Hàm Mạt lựa chọn một con đường mà theo cô ta thì sẽ là cá chết lưới rách với Châu Thanh, nhưng đối vói tình cảnh hiện tại, cô ta không có lựa chọn nào khác tốt hơn, cái gì lâu dài, cái gì tương lai, ngay giây phút Châu Thanh bán đứng cô ta, cô ta đã không thê đề ý được nữa, cô ta nhất định phải bắt Châu Thanh trả giá.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, giám đốc Lưu trong căn biệt thự mà ông ta mua cho Hạ Hàm Mạt dặn dò Hạ Hàm Mạt rằng: “Đừng làm gì quá tuyệt tình.
Dù sao cũng là người tình cũ, chừa đường sông cho người ta”
Hạ Hàm Mạt trông có vẻ năng động và khỏe khoản trong bộ vest đen nhỏ nhắn, không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
Đối với giám đốc Lưu, cảm xúc của cô ta rât phức tạp.
Người dùng thủ đoạn đặc thủ chiếm hữu cô ta nên bị cô ta căm hận đến tận xương tủy.
Tuy nhiên, ông ta lại cho cô ta một ngôi nhà mới, mà tất cả những điều này đêu là do cô ta cam tâm tình nguyện.
Từ bỏ con đường tương lai rộng lớn trước đây, thê nào cũng là do tự mình tìm đường chết.
Hôm nay đi đến bước đường này còn có thề trách ai?
Hạ Hàm Mạt đột nhiên nghĩ đến cái đềm Lâm Thiền xuất hiện trước mặt cô ta với những vết thương trên người, lúc đó Lâm Thiên đau lòng bao nhiêu?
Cô ta cảm thấy kiếp này mình không thể nào bù đắp được, cô ta cảm thây có lỗi với Lâm Thiên “Được.” Cuối cùng Hạ Hàm Mạt cũng trả lời giám độc Lựu, nhưng trong lòng họ đều biết rằng Hạ Hàm Mạt không thể để cho Châu Thanh sống yên.
Ngay sau đó, Hạ Hàm Mạt đã lái xe đên tâng dưới của công ty điện ảnh Đông Thăng, những nhân viên có liên quan trong nội bộ công ty sau khi nhìn thấy Hạ Hàm Mạt thì mới xác định đây là người phụ trách mới của họ.
“Làm sao có thê biên thành như vậy?
Hạ Hàm Mạt này, người phụ nữ này bị Cự Tỉnh vứt bỏ.
Cô tạ không phải đã cùng Châu Thanh về lại đài truyền hình sao? Sao bây giờ cô ta lại là người phụ trách của chúng ta?”
“Còn có thể vì cái gì chứ? Không phải là vừa trèo lên giường của giám đỗc Lưu sao.”
“Tôi nói rôi mà, cái dự án lớn như vậy lại giao cho một người phụ nữ cái gì cũng không biệt, hóa ra là vì mỹ nhân nên vung tiên như rác.”
“Đừng nói nữa, chuyện này kết thúc ở đây.
Nếu đã là sắp xếp của giám đốc Lưu, chúng ta chứ giúp cô Hạ thật tốt là được JOI0 Mặc dù giám đốc Lưu không ngay thẳng trong đời sông tình cảm và đời chương 923 Em cử từ từ chơi, còn rắt tư nhưng ông ta nỗi tiếng là điềm đạm và xảo quyệt trong việc quản lý công ty, các nhân viên của công ty cũng tin tưởng và trung thành với ông ta, điêu này cũng có liên quan mật thiệt đên phúc lợi mà giám độc Lưu thưởng cho các nhân viên.
Ngay sau đó, Hạ Hàm Mạt bước vào văn phòng giám đốc, bây giờ cô ta chính thức tiếp quản chương trình này.
“Giám đốc Hạ, cuộc họp sắp bắt đầu rôi.”
Hạ Hàm Mạt nhìn thư ký mới của mình và gật đầu: “Gọi cho tôi khi mọi người đến đủ.”
“Vâng.”
Thư ký mới biệt Hạ Hàm Mạt là vì sao mà nhận chức vụ này, nhưng vận tôn trọng Hạ Hàm Mạt.
Không vì điêu gì khác, cuộc đời của Hạ Hàm Mạt cũng rất thú vị, đầy những thăng trầm Không bao lâu, tất cả nhân viện liên quan của chương trình mới đều có mặt, Châu Thanh cũng đến đúng giò, tuy nhiên vị trí người phụ trách vần còn trông, trên mặt ai cũng có dâu châm hỏi.
“Giám đốc Lưu nói rằng để giám đốc mới phụ trách chương trình này, tại sao còn không thây người đâu?”
“Mọi người đừng lo lãng, giám đốc sẽ tói ngay.” Thư ký của Hạ Hàm Mạt trấn an mọi người, sau đó liền lui ra ngoài.
Vài phút sau, thư ký đây cửa phòng họp, Hạ Hàm Mạt bước vào tử sau cánh cửa.
Tật cả mọi người đêu vô cùng sửng sót, đặc biệt là Châu Thanh, sau khi nhìn thầy Hạ Hàm Mạt, anh ta nghĩ rằng cô ta đến đề gây rắc rồi, đứng dậy ngay lập tức, đi đến bên cạnh Hạ Hàm Mạt nói với cô ta: “Đây không phải là nơi cô nên đến, nêu cô muôn tìm tôi thì hãy ra ngoài đợi.”
Hạ Hàm Mạt khinh thường liêc nhìn Châu Thanh, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Anh Châu, tôi không đên tìm anh, xin anh đừng quá tự đa tình.”
“Nếu không phải cô tới tìm tôi thì tại sao cô lại ở chỗ này?”.