Tuy nhiên, sau một thời gian ngăn, cô tạ đã hiệu, loại chăm sóc này có thê tôn tại được bao lâu? Nhưng dù thê nào đi nữa thì giám đốc Lưu vẫn luôn tốt hơn Châu Thanh cặn bã đó, ít nhất Châu Thanh chỉ lừa dối và phản bội cô ta, không bao giờ hy sinh vì cô ta.
Châu Thanh sau khi kết thúc cuộc – gọi, thực ra cũng không khơi dậy bât kỳ nghỉ ngờ nào, anh ta biệt thái tử đã biệt sự thật, nhưng anh ta thậm chí không có một chút ý thức phòng bị Không bao lâu, chuông cửa vang lên, Châu Thanh đứng dậy mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ ai thì đã bị đối phương đấm một cái.
Đương nhiên, đối phương là cao thủ, không thể nào công kích mà đề lại trên người Châu Thanh vết sẹo nào, cho nên đánh một trận vào bụng của anh ta.
“Rác rưởi, nói cho mày biệt, từ nay vê sau cứ cách ba hôm năm hôm tao sẽ xuât hiện ở trước mặt mặt, hâu hạ mày một trận đòn.
Thái tử đặc biệt chỉ tiền để tao hành hạ mày cả đời, cho nên mày thật không may mắn!”
Châu Thanh năm trên mặt đât không nhúc nhích được, cơn đau ở bụng khiến anh ta trực tiếp co giật, không lâu sau liền ngất xỉu trên mặt đắt.
Đường Ninh đã nói từ lâu rằng trên thế giới này luôn tồn tại luật nhân quả.
Trong quá khứ anh gieo giống gì thì chắc chăn sau này sẽ thu được được quả đó.
Kết cục của Châu Thanh không đáng thương cảm, dù sao bên ngoài mọi người đều cho rằng anh ta vẫn là hào hoa mỹ lệ, chính là vì như vậy anh ta mói sẽ chịu khổ.
Bây giờ anh ta chỉ còn lại thân xác này… phải giữ lại chơi từ từ.
Không ai để ý Châu Thanh bị thương, hôm sau cũng không có xuất hiện trong tổ chương trình, sau khi Hạ Hàm Mạt gặp mặt liền hỏi thẳng nhân viên: “Tại sao Châu Thanh không tới?”
“Chúng tôi đã gọi rồi.
Anh Châu có vẻ bị thương và đang ở bệnh viện.”
Nhân viên trả lời.
“Tại sao?”
“Tôi nghe nói rằng anh ta đã bị tấn công ở nhà.”
Hạ Hàm Mạt không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ cô ta đã hiệu chuyện gì đang xảy ra, đây là quả báo của Châu Thanh, quả báo do chính mình tự chuốc lấy!
Sau khi Cự Tỉnh vứt bỏ Hạ Hàm Mạt, người bên ngoài đã nghỉ ngờ Cự Tình, nhưng có thể khiến Đường Ninh không nhịn nồi, có thể thấy răng Hạ Hàm Mạt đã làm gì đó quá đáng, nhưng chỗ tốt duy nhất chính là Hạ Hàm Mạt bị người đại diện đuổi cổ nhưng cô ta vẫn không ra mặt kêu oan và chửi bới.
Đây xem như là ấn tượng tốt duy nhất để lại cho Cự Tỉnh.
Bây giờ con đường diễn xuất của La Sinh ngày càng tốt hơn và địa vị của Tỉnh Lam cũng ngày càng cao.
Vì vậy, người bên ngoài vần đặt kỳ vọng rất lớn vào Đường Ninh và mong mỏi trở thành người mà Đường Ninh sẵn sàng vun đấp.
Tuy nhiên, ai cũng biết rõ một điều.
Đường Ninh chỉ chấp nhận những nghệ sĩ tài năng đã phải chịu đựng sự đôi xử bât công.
Về phần những người khác, cô thậm chí không muôn nhìn nhiêu.
Đường Ninh đã phải giao nhiệm vụ mới cho Lâm Thiên, người nghệ sĩ viết bức thư cầu cứu đã không còn trẻ nữa.
Chị ây từng ba lân đoạt giải ảnh hậu nhưng cuôi cùng lại đến bước đường thân bại danh liệt, kẻ hãm hại chị ây giò lại muốn giành lấy những thứ tốt nhật từ chị ây, hưởng thụ tình yêu thương của mọi người, chị ây không cam lòng.
Lâm Thiên nhìn thây Đường Ninh đọc lý lịch của nghệ sĩ, khó hiệu nhìn Đường Ninh: “Chị Ninh… chị ây đã _ bôn mươi tuôi rôi, nhan sắc tàn tạ rôi.
Lễ nào còn muôn đóng phim truyên hình nữa? Còn muôn trở lại lĩnh vực điện ảnh.
Khó khăn này e răng hơi lớn.”
Nghĩ lại La Sinh hay Tỉnh Lam, họ đêu trẻ đẹp, lại có vôn sống và lý do khiến họ nỗi tiếng là nhờ lượng P hùng hậu, nhưng…
Diễn viên này…
“Tại sao chị phải đê em tiêp quản nghệ sĩ này? Rât đơn giản, bỏi vì linh hôn của một người là bât tử.
Chị nghĩ khả năng tương thích cao với em.
Giá trị của một diễn viên không năm ở’ việc chị ây đóng bao nhiêu phim, chị ây đạt được bao nhiêu thành tựu, mà là chị ây quyêt tâm công hiên cho sự nghiệp diễn xuất dù đã có tuổi.”
“Xem thông tin trong tay của em trước, và sau đó cho chị biết ý kiến của em.”
Lâm Thiển khó hiểu, nhưng vẫn mỏ dữ liệu ra..