“Luôn mang theo vệ sĩ và phải chú ý an toàn.” Đây là yêu câu cơ bản nhật của Mặc Đình với Đường Ninh.
Đường Ninh gật đâu, ôm chất lây vòng eo nhỏ của Mặc Đình.
Không biết tại sao, có lẽ là gân đây cô đã trải qua khá nhiều chuyện, cho nên chỉ khi ở trong vòng tay của Mặc Đình cô mới cảm thây an tâm và kiên định.
“Được rồi, Tử Thần vẫn còn ở bên ngoài, anh bề thằng bé vào đã.” Nói xong Mặc Đình xoay người, nhưng nhìn thấy bạn nhỏ Tử Thần đã tự bò vào từ phòng khách, đôi mắt to tròn đang trộm nhìn cha mẹ mình.
Cậu bé không giống Mặc Tử Hi, sau khi Mặc Đình vê nhà liền muốn anh bé.
Cậu bé rất coi nhẹ nhữ ng đứa nhỏ được cha mẹ bề trên tay, hoàn toàn là một cậu nhóc tỉnh nghịch.
“Tên nhóc này sau này lón lên sẽ ghê gớm lãm đây.” Đường Ninh không nhịn được cười.
“Hừm.” Mặc Đình hừ một tiếng: “Hiểu chuyện sớm có nghĩa là bị dạy dỗ cũng sớm.”
“Thằng bé vẫn còn nhỏ…”
“Nhưng vẫn là con trai của Mặc Đình và Đường Ninh.”
Cậu nhóc lúc này không bit ý tứ trong câu chuyện của cha mẹ, tự mình nhắc mồng trèo lên chiếc giường nhỏ.
Đương nhiên là cậu _ nhóc không lên được, cuôi cùng vân phải nhờ chủ tịch Mặc nhấc lên đặt lên giường.
Mặc Tử Thân ngôi trên giường ngây ngô nhìn cha mình, sau khi nhìn nhau một lúc, cậu bé liền xoay người cân lấy đồ chơi, cơ bản là không thèm để tâm đến ý của chủ tịch Mặc, một mình cũng có thê chơi rât vui vẻ.
Thấy hai cha con tương tác như vậy, Đường Ninh vô cùng sững sờ.
Sao cô luôn cảm thây hành động của Mặc Tử Thân không hê giông những gì mà một đứa trẻ một, hai tuôi sẽ làm.
“Tên nhóc này thông mìỉnh như vậy không biết là giống ai nhỉ.”
“Đương nhiên là giống em rồi.” Mặc Đình xoa đầu Đường Ninh.
“Anh thật biết làm em vui.”
Mặc Đình mỉm cười, sau khi dỗ con ngủ xong, anh cùng vợ trở vê phòng ngủ.
Mặc cho bên ngoài gió tanh mưa máu thê nào, nhưng trong ngôi nhà này chính là cõi thiên đường mãi mãi của Đường Ninh, là bên cảng âm cúng.
Lâm Thiên chuân bị tiêp quản công việc mới.
Nhưng trước đó, mẹ Lý đã nói bóng nói gió rât nhiêu lân, muôn cô nhanh chóng tìm thời giạn giải quyết mọi chuyện với Lý Cần, sau này cũng sẽ danh chính ngôn thuận.
“Thiên Thiên này, bác gái cũng không có ý mạo phạm, bác chỉ muôn hỏi con một chút, trong nhà con còn có ai khác không? Ngày trước tại sao con lại được nhà họ Quyên nhận nuôi vậy?”
Lâm Thiên nghe xong câu hỏi của mẹ Lý, mặc dù trong lòng có chút khúc mặc, nhưng cô biệt răng cô cũng đã chuyển đện nhà họ Lý rồi, mà cha mẹ của Lý Cần cũng đối với cô rất tốt, cô đương nhiên không có lý do gì để che giâu.
“Nếu mà con không muốn nói thì Miôi.- Lâm Thiền lắc đầu, nói với mẹ Lý: “Bác gái, thực ra con không hề biết thân thế của mình, cũng không biết xuât thân của con, từ khi con hiệu.
chuyện con đã ở trong nhà họ Quyên rôi.
Sau này lón lên thì ra nước ngoài du học.
Cho nên con thực sự không biết con còn người thân trên cõi đời này hay không nữa.”
Mẹ Lý nghe xong liền ôm lấy Lâm Thiên: “Không nhớ được thì thôi, sau này, chúng ta sẽ là cha mẹ của con, con ngoan, con là đứa nhỏ có tình có nghĩa, bác và ông Lý thật lòng yêu quý con.
‘Lại cộng thêm Cần cũng thích con như vậy, cho nên hai thân già này mong con có thê nhanh chóng ôn định.”
“Nhưng…công việc hiện giò của Gòn “Điều đó không ván đề gì, con chỉ cần lo công việc, bác gái không phải là loại người không văn minh, nhất định muốn con dâu hầu hạ.
Bác cũng mong muôn con gái có thể độc lập tự chủ, cho nên con cứ đi làm đi.”
Lâm Thiên cảm thấy tất cả vận may cả đòi này của cô có lẽ đều dùng vào hết lần gặp gỡ Lý Cần và người nhà họ Lý cả rôi.
Nghĩ đến mẹ Lý đối tốt với cô như vậy, cô không khỏi có chút nghẹn ngào.
Có một người bạn tốt như Đường Ninh, có một công ty tuyệt vời, có người yêu và tri kỷ như Lý Cân, Tm có sự yêu thương của cha mẹ Lý, c cảm thầy đời này của cô như vậy là.
đã mãn nguyện rôi.
Vì vậy, sau khi Lý Cần trở về nhà, cô liền nói với anh: “Em đồng ý kết hôn.”.