Đề La Anh Hồng hoàn toàn thoát khỏi hình tượng trước đây, Đường Ninh không chỉ nhò Lâm Thiên giúp cô quản lý hình tượng mà quan trọng nhất là làm cho những vệt sẹo trên mặt chị ây không còn gớm ghiêc và đáng sợ nữa.
Đường Ninh đã mời một chuyên gia thầm mỹ đến từ Hàn Quốc đề điều trị vết sẹo cho La Anh Hồng, dù không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng ít nhất vết sẹo cũng có thê mờ đi một cách hiệu quả.
Đường Ninh lúc này cũng không biết gì về thân thế của Lâm Thiền, bởi vì Lậm Thiển chưa bao giờ nói về chủ đề này.
Vì vậy, lân này Đường Ninh không hề mong đợi chuyện sắp xảy ra trong tương lai, thậm chí nó sẽ hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Trước khi La Anh Hồng được đào tạo, Đường Ninh đã yêu câu chị ây thu xếp đề gặp lại con trai mình, nghiêm túc nói vê những suy nghĩ của nhau.
Đối với mong muốn được trở lại của mẹ, con trai của La Anh Hồng đã nhìn mẹ mình với ánh mắt đầy mỉa mai.
“Mẹ, mẹ cũng không còn trẻ nữa, sao cứ tự làm khô mình hoài vậy? Giờ ra ngoài còn không phải xâu hô hơn sao?”
Đường Ninh đã dặn La Anh Hồng räng ngay cả khi lục phủ ngũ tạng chị ấy bị thiêu đốt cũng không thể tỏ ra suy nghĩ muôn cứu vấn với con trai, bảo chị ây giả vờ hoàn toàn thờ ơ.
“Con đã hai mươi hai, mẹ không thê quản được con nữa.
Nếu con nghĩ.
rằng ở bên người phụ nữ đó có thể làm cho con hạnh phúc, thì hãy đi đi.”
“Mẹ cũng đã nghĩ thông rồi, mẹ cũng muôn sông cuộc sông riêng của mình.
Con có thê đi.
Từ nay về sau mẹ sẽ không quản con nữa.”
Chàng trai cao lớn nhìn La Anh Hồng với ánh mắt chế giễu: ng cô dùng thủ đoạn chia rẽ chúng tôi..
“Con nghe cho rõ ràng, mẹ muôn sông cuộc sông của chính mình.
Từ nay vê sau, con đi đường con, mẹ đi đường của mẹ.
Chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con.
Từ hôm nay trỏ đỉ, không cần biết mẹ thành công hay thất bại, đều không liên quan đên con.
Tất nhiên, nêu sau này mẹ trỏ lại giới điện ảnh, con cũng đừng bao giờ đến tìm bà mẹ này nữa.”
“Bỏi vì mẹ sẽ không nhận lại con nữa.”
“Đừng lo lắng, tôi tự nhiên sẽ không tìm tới bà, bởi vì bà căn bản không thê thăng được Phùng Tịnh.”
Đối mặt với sự sỉ nhục của con trai, mắt La Anh Hồng đỏ hoe, như ng chị ấy không có găng hết sức để giữ con lại như trước nữa, vì chị ây biệt răng với sự tồn tại của Phùng Tịnh, khoảng cách của hai mẹ con chỉ càng ngày càng xa.
Sau đó, La Anh Hồng thu dọn đồ đạc Và trực tiếp rời khỏi Nà điều này khiến người con trai của nhà họ La đang bí mật quan sát ở cửa có vẻ rất ngạc nhiên, sau khi quay lại, cậu ta trực tiệp nói với Phùng Tịnh: “Mẹ con lần này không có vẻ gì là đang nói đùa.”
“Cô ta còn tìm cả Đường Ninh.
Đương nhiên không phải nói đùa.”
Phùng Tịnh mặc bộ đô ngủ bằng sa tanh, năm trong phòng khách uông rượu: “Nhưng vô dụng thôi.
Cho dù tìm Đường Ninh, cô ta cũng sẽ không thể đánh bại được tôi.”
Phùng Tịnh rất tự tin nói.
Rốt cuộc trong tay chị ta vẫn có một con át chủ bài còn chưa dùng mà.
Lâm Thiền không bao giờ ngờ rằng Phùng Tịnh sẽ trực tiệp đến gặp cô ây, cô ây nghĩ răng Phùng Tịnh là vì chuyện của La Anh Hồng, vì vậy sau khi hỏi ý kiến Đường Ninh, Lâm Thiên đã đồng ý đến cuộc hẹn.
Tuy nhiên, sau khi đến khách sạn, Phùng Tỉnh không nói gì về La Anh Hồng, mà nhìn Lâm Thiên một cách cần thận, sau đó niềm nở bảo cô ấy ngôi xuông.
Lâm Thiển rất không quen cách tiếp đãi của đối phương, trực tiếp nói: “Có chuyện gì, chị cứ trực tiếp nói,cho tôi biết, không cân giả bộ làm gì.”
Phùng Tịnh ngắng đầu nhìn Lậm Thiên, nhìn chằm chằm một hồi, hai mắt đỏ bừng.
“Thiên Thiền…”
Thưa chị Phùng, tôi và chị không thân thiết như vậy.” Lâm Thiền rất chán ghét Phùng Tịnh.
“Thiễn Thiên…” Phùng Tịnh hoàn toàn không để ý đến lời từ chối của Lâm Thiên, bắt đầu khóc lóc thảm thiết, năm lấy tay cô ấy.
“Chị đang làm cái trò gì vậy?” Lâm Thiên hơi hung tọn đây chị ta ra..