Cô tin tưởng, kiện trì và luôn nói mình ăn miếng trả miêng, cô không chủ động gây sự nhưng cô cũng không bao giò sợ phiền phức.
Không lâu sau, Phùng Tịnh đã nhận được món quà lón từ Đường Ninh, sau khi mở phong bì ra, chị ta sửng sốt nhìn những bức ảnh trong đó.
“Là ai? Ai làm ra cái này?”
Điều đầu tiên chị ta có thể nghĩ đến là La Anh Hồng, mặc dù chị ta nghĩ La Anh Hồng không có đầu óc, nhưng giò chị ây có Đường Ninh.
Đường Ninh khủng khiếp thế nào, ở Thịnh Kinh còn có ai không biết?
Vì vậy, chị ta trực tiếp gọi vào điện thoại của l5 Anh Hồng: “Con khốn, mày vì muốn đối phó tao, thậm chí là con trai mày cũng không lo?”
La Anh Hồng nghi ngờ liếc nhìn điện thoại di động của mình, rôi tiêp tục nghe.
“Nói tiếp đi, cô muốn cái gì? Nói nhanh lên đi.”
La Anh Hồng không hiểu Phùng Tịnh đang nói gì, nhưng chị ây có thê đoán được Phùng Tịnh nói như vậy là có ý gì.
Thê nên chị ây trực tiễp cúp điện thoại của Phùng Tịnh, đi hỏi Đường Ninh, nói cho Đường Ninh nghe chuyện vừa rôi Phùng Tịnh gọi cho chị ây, Đường Ninh nghe xong liên mỉm cười.
“Chị Hồng, phải bình tĩnh, Phùng Tịnh bây giờ sẽ đánh mắt con át chủ bài quan trọng nhất của chị ta mà trước kia đã dùng đề đối phó chị.”
Sau đó Đường Ninh nói với La Anh Hồng những việc mà cô đã sắp xếp thư ký làm.
La Anh Hồng nghe xong không khỏi bị thuyết phục bởi sự thông minh của người phụ nữ trước mặt, bởi vì người bình thường sao có thế nghĩ.
tới việc lợi dụng những cái bẫy đã có sẵn được chứ? Nhưng Đường Ninh đã làm như vậy và còn thu được kết quả kỳ dieejuu.
Cho dù thế nào thì Phùng Tịnh cũng coi như bị họ năm thóp rồi.
Sau này cô sẽ không còn bị động khi đối mặt với Phùng Tịnh nữa.
Chẳng máy chốc, Phùng Tịnh đã chủ động tìm đên Cự Tỉnh, đương nhiên Đường Ninh sẽ không đề cho chị ta vào dê dàng như vậy mà đề chịta _ chờ bên ngoài cửa mây tiếng.
đồng hồ rôi mới cho thư ký ra ngoài xử lý.
Phùng Tịnh quan sát xung quanh Cự Tỉnh, hừ lạnh một tiêng, nói thăng với thư ký: “Cô nên trực tiêp mời chủ tịch Đường của các người ra đây.”
“Thật ngại quá cô Phùng, chủ tịch Đường đang nghỉ ngợi, không tiện tiếp khách.” Thư ký rất kiên nhẫn đáp.
“Vậy La Anh Hồng đâu? Gọi cô ta ra gặp tôi.”.
Truyện Sắc
“Xin lỗi cô Phùng, muốn gặp chị Hồng phải hẹn trước.”
Phùng Tịnh nghe xong ôm ngực thở dốc, hiền nhiên là đang rất tức giận, dù sao thì chị ta cũng khá nỗi tiêng _ trong giới giải trí, không một ai có thê ngạo mạn vô lễ với chị ta như Cự Tỉnh: “Chủ tịch Đường các người cũng mặt mũi cũng lớn gớm.”
Thư ký khế cười, vừa định xoay người đi ra ngoài như ng Phùng Tịnh lại nắm lấy cô tay cô: “Đừ; ng có nói với tôi đây là Cự Tinh các cô cô tính nghĩ ra để làm nhục người khác.”
“Cô Phùng, mong cô tôn trọng một chút!” Thư ký lập tức cảnh cáo Phùng Tịnh.
Phùng Tịnh tóm lấy thư ký, lạnh lùng nhìn cô ây rôi uy hiệp: “Cô sẽ phải tan làm, đến lúc đó xem tôi xử lý cô thế nào..
Thư ký bình tính nhìn Phùng Tịnh, thoát khỏi cánh tay Phùng Tịnh đang năm lây cô tay cô, xoay người rời khỏi phòng tiệp khách, một lúc sau, Đường Ninh và thư ký cùng nhau tiến vào phòng tiếp khách.
*Chị Phùng đến Cự Tinh cũng thôi đi, tại sao lại uy hiếp thư ký của tôi?”
Đường Ninh trực tiếp hỏi Phùng Tịnh.
Phùng Tịnh nhìn Đường Ninh, ánh mất đây vẻ khinh Kinh: và chán ghét: “Đường Ninh, thủ đoạn của cô có hơi bỉ ôi.”
“Chị Phùng không bằng cứ đi thẳng vào vân đề?” Đường Ninh ngôi thăng xuống ghế, chăng thèm nói thư ký chuân bị trà nước cho Phùng Tịnh.
“Bức ảnh…”.