Cho nên cậu lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Ninh: “Chị Ninh, tiếp theo phải làm thế nào?”
“Cậu đã giành được giải thưởng Phi Thiên tân binh xuất sắc nhát rồi, nên cậu hoàn toàn đủ tư cách để đến Hải Thụy.
Chỉ có Hải Thụy mới có thể bảo vệ cậu khỏi những tài nguyên thối nát này.”
“Nhưng em không muốn đến Hải Thụy.” La Sinh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, cậu muôn đi theo Đường Ninh: “Ngay, cả hợp đồng của Tinh Lam cũng về lại Cự Tỉnh, tại sao em không thể kiên trì thêm chút nữa?”
“Nghe lời….Giám đốc Phạm này lý lịch của ông ta không nên coi thường.
Chị cũng phải kiêng nề ba phân.
Nêu ông ta tiệp tục quầy rầy em, đợi đến khi sự việc trở nên nghiêm trọng, chúng ta sẽ không thê giải quyêt.”
La Sinh không nói gì nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn bực, tuy răng Hải Thụy là nên ng phát triển tốt nhất trong giới, nhưng…
Cậu luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Tắt nhiên La Sinh sẽ không nghĩ tói một loạt các vấn đề do cậu mà ra chỉ mới là bắt đầu.
La Sinh không chịu tiếp nhận diễn siêu IP, tất nhiên đoàn phim cũng không thể vì cậu mà tiếp tục chờ đợi, cho nên đã chọn một tiêu sinh đang nổi Nhất Quan Tuyên, cũng đạt được độ quan tâm rất tốt.
Sau đó tin tức về việc từ chối diễn của La Sinh cũng được lan truyền.
Đối với một chế tác lớn, đại IP, người bên ngoài thực sự không thể hiệu được tại sao La Sinh lại từ chối.
“Chờ xem, khi bộ phim này nổi tiếng rôi, La Sinh sẽ biết thê nào là hồi hận.”
“Bộ phim này hay quá, La Sinh thật sự có mắt mà không biết Thái Sơn.”
“Thật là, La Sinh vậy mà lại có dũng khí từ chối, thật sự là não bị úng nước rồi.”
Cho dù người bên ngoài có chà đạp La Sinh khó coi đên mức nào, thì La Sinh cũng không nói gì, cũng không có dầu vệt hồi hận trong biểu hiện của cậu.
Chỉ là làn gió độc của giám đốc Phạm, thổi từ chị gái mình đến tai các cổ đông của Hải Thụy, sau khi thêm mãm thêm muôi đã hoàn toàn đổi vị, bởi vì chị gái của giám đốc Phạm rất biết cách lợi dụng nhược điểm của người khác.
Vì vậy sau đó Hải Thụy đã triệu tập hội đồng quản trị lâm thòi, Mặc Đình tham gia cuộc họp hội đồng quản trị.
Chủ đề là ý nghĩa tồn tại của Cự Tinh.
“Chủ tịch Mặc, lúc đâu đã nói là Cự Tỉnh sẽ cứu vớt các nghệ sĩ.
Sau khi nổi tiếng sẽ ký hợp đồng với Hải Thụy và thuộc sở hữu của Hải Thụy.
Bây giờ, không chỉ có La Sinh có đủ điêu kiện chưa vào Hải Thụy, mà ngay cả hợp đồng của Tịnh Lam cũng bị trả lại.
Tôi muốn biết tại sao.”
“Thứ hai, hiện tại anh cũng đã nhìn thấy danh tiếng của Cự Tỉnh trong ngành, mọi người cũng có thê thây được.
Mặc dù _Đường Ninh không có hành động chống lại danh tiêng của Hải Thụy, nhưng cô ây và anh là vợ chồng.
Đây ngâm mặc định anh là người đứng sau cô ây, là chỗ dựa của cô ây, nêu đã là công ty con vậy là lại công cao lần chủ, danh tiếng còn cao hơn Hải Thụy, đây là muôn làm gì? Muốn tạo phản?”
“Thứ ba, Đường Ninh làm chuyện cực đoan lại không quan tâm lý lẽ.
Bè ngoài thì có vẻ đê cao giói giải trí, nhưng thực chất là gây thù chuốc oán với Hải Thụy.
Tuy răng cô ây đã lăng xê không ít nghệ sĩ nôi tiếng, những thứ này Hải Thụy cũng có thể làm được, hơn nữa còn làm tốt hơn cô ây.”
“Tóm lại, tôi nghĩ rằng không cần phải có sự tôn tại của Cự Tỉnh.
Mọi người nghĩ sao?”
Giám đốc này đã dùng những lời lẽ đanh thép nhất đề thách thức Mặc Đình, còn nói đến hợp tình hợp lý, điều này trực tiếp gây ra xôn xao cho tất cả các cô đông.
“Chủ tịch Mặc, Cự Tinh tồn tại là bởi vì sự nuông chiều của anh đối với Đường Ninh, mà cô ấy là vợ của anh, không phải của tất cả chúng tạ, xin anh hãy tính đến lợi ích của cổ đông.”
Mặc Đình không nói lời nào, lạnh lùng ngôi ở trên ghê chính nhìn về phía cô đông.
Chỉ thấy anh mặc một bộ đồ retro sọc sâm màu, trên người mang theo khí chất đề vương mọi lúc mọi nơi..