Cho dù còn muốn từ miệng Đường Ninh hỏi thêm cái gì đó, nhựng ai dám nhỗ lông trên miệng hỗ chứ?
“Đường Ninh, tại sao cô không thể hợp tác với truyện thông?”
Lúc này, trong đám đông có người đặt câu hỏi, trong đó tràn đầy oán giận.
“Chúng tôi làm bu này cũng thật không dễ dàng gì…”
“Bản thân mối quan hệ giữa nghệ sĩ và giới truyền thông rất mật thiết.
Nếu cô không hợp tác, điều đó tự nhiên sẽ khơi dậy lòng oán hận của người khác, và truyền thông sẽ bôi đen cô.
GÓICO chỉ sô EQ cao như vậy, hẳn là không thể không hiểu đạo lý này?”
Đường Ninh nghiêng đầu nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, trong lòng không khỏi chế nhạo.
“Tôi sẽ không hợp tác với giới truyền thông nêu thiêu chuyên nghiệp.
Hôm nay tôi chính là nói đến đây đây.
Anh muôn tôi hợp tác với anh, nhưng những câu hỏi của anh lại đây tính công kích, giỗng như.
anh máng tôi một câu, còn mong răng tôi sẽ đáp lại anh một cách lịch sự.”
“Chính các người không đề ý à? Bịa đặt sinh sự, truyện thông vừa mở miệng, liền chạy đên, chăng hạn như câu nói chó căn chó, các người có chắc không phải do truyền thông tự bịa đặt?”
“Các người làm ngành này không dễ dàng, chẳng lẽ tôi dễ Hàng à?”
“Các người là kẻ yếu thì các người có lý à?”
“Tôi phải lo cho nghề nghiệp của các người, thu nhập của các người.
Tôi có phải còn phải nuôi cả gia đình các người à?”
“Tôi không hợp tác với truyền thông, cũng không câm truyền thông bôi đen tôi.
Nếu truyền thông không hiểu cái gì gọi là sự thật khách quạn, vậy thì các người tùy ý tung tin đôn, tôi sẽ không nói thêm…
“Đương nhiên, không cần mong đợi tôi sẽ hợp tác.”
“Bởi vì các người thậm chí không thể tôn trọng sự thật khách quan!”
“Còn hy vọng tôi tươi cười chào hỏi các người à?”
Nói xong, Đường Ninh rời khỏi cửa đồn cảnh sát, sau khi lên xe Đường Ninh hít sâu một hơi.
Nhưng ngay sau đó, giám đốc Phạm đã gọi điện.
Bởi vì đã có nhiều lần đối đầu, Đường Ninh hoàn toàn có thể đoán được giám đốc Phạm muốn nói gì vào lúc này, cũng như đang có chủ đích gì.
“Tôi nói cô nha chủ tịch Đường, tốt hơn hết là đừng quá cực đoan khi hành xử, làm việc.
Sau này sẽ rất dễ gặp nhau.”
“Giám đốc Phạm có gì cứ nói thẳng.”
Đường Ninh cũng lười chào hỏi.
“Là thế này, chúng ta hai bên lùi lại một bước.
Ngay sau khi chuyện này.
kết thúc, cô hủy bỏ vụ kiện, và tôi thê sẽ không làm phiền cô nữa.
Cô nghĩ gì về giao dịch này?”
“Không ra gì.” Đường Ninh trực tiếp phủ quyết: “Bởi vì tôi hoàn toàn không sợ ông gây phiền toái cho tôi.”
“Ha… Chủ tịch Đường phải suy nghĩ rõ ràng, Cự Tinh các người có chắc chăn muôn đi một chuyên trên XOáy nước? Cô phải biết, trong giới này tôi đang đi trên con đường thê nào, lẽ nào cô không sợ thủ đoạn của tôi sao? Tôi không giỗng như các người làm nghĩa sĩ của công lý, đường tôi đi… đều là đường ngang ngõ tát.”
“Ông có thời gian thương lượng với tôi.
Sao ông không nghĩ xem sẽ làm gì nếu vị trí của ông trong công ty không được đảm bảo.” Nói xong, Đường Ninh cúp máy.
Nghĩa sĩ của công lý?
Nghe được lời này, Đường Ninh khẽ cười, giám đốc Phạm sai rồi, cô không phải nghĩa sĩ công lý chính trực gì cả, cô chỉ bảo vệ giới hạn của mình mà thôi, chỉ cần người không phạm cô.
Nếu đối phương chủ động, vậy thì đừng trách cô tự mình xử lý theo cách của mình!.