“Không phải, còn có hai người đàn ông khác luôn theo dõi cô ây, còn ở phòng đối diện với cô ấy.
Tôi nghĩ họ đền đề bảo vệ cô Ấy.
Xem ra có vẻ như không phải vậy.
Trông họ giông như theo dõi và giám sát.”
“Vậy họ đâu?”
“Ngay sau khi cô gái kia đi, họ đã đi theo vào khe núi rồi?” Chủ nhà nghỉ trả lời.
Bởi vì Lâm Thiền đã rời đi trước, Lục Triệt không thê xác nhận được sự ạn toàn của Lâm Thiên.
Cậu chỉ có thể gọi cho Đường Ninh và để Đường Ninh quyết định phải làm gì.
Sau khi Đường Ninh lắng nghe, cô chìm vào suy nghĩ, bởi vì cô cũng không thể nghĩ ra ai sẽ theo dõi Lâm Thiền, rốt cuộc đang cố gắng làm gì.
“Trước tiên, cậu hãy tìm ra danh tính của hai người đàn ông dựa trên việc giám sát nhà nghỉ.”
Lục Triệt lại mắt thêm một chút thời gian, tất cả các phương diện đều dò hỏi, sau nhiều lần loay hoay, cuối cùng cậu ây cũng xác định được hai người kia là thủ hạ của ai, vì vậy cậu ây lập tức nói cho Đường Ninh biết kêt quả.
“Thưa phu nhân, hai người đó là người của giám đốc Phạm.”
“Giám đốc Phạm?” Đường Ninh sửng sốt một chút, không ngờ mây tháng trôi qua, giám độc Phạm vân không từ bỏ: “Ông ta còn muốn làm gì nữa?”
“Không ngờ, cái ông giám đốc Phạm này vậy mà lại thù dai như vậy…”
“Lục Triệt, cậu dẫn người đuổi theo Lâm Thiền trước.
Tôi sẽ liên lạc với giám đốc Phạm trước đề xem ông ta muôn gì.” Lâm Thiền hiện tại vốn đã nguy hiêm, nếu như giám đốc Phạm còn ném đá xuông giêng, vậy thì Lâm Thiển có khi nào giỗng như Lý Cần, không thể quay lại?
Nghĩ đến đây, Đường Ninh lập tức gọi điện cho giám độc Phạm.
Mà giám đốc Phạm ở đầu bên kia điện thoại, lúc này mới nói với giọng điệu lười biếng: “Yo, năng lực của Hải Thụy quả.
nhiên không tồi, nhanh như vậy đã biết…
“Ông muốn gì thì cứ nói đi.” Đường Ninh rất trực tiệp hỏi người kia: “Đừng cố làm tồn thương Lâm Thiển.
Nếu Lâm Thiền vì ông mà thiếu một sợi tóc, tôi số để cả gia đình ông chôn cùng cô ây.”
‘“Chậc chậc chậc… Nghe giọng điệu của chủ tịch Đường, cô cho rằng tôi sẽ sợ hãi sao?”
“Trước tiên ông nói ông muốn cái gì.”
“Tôi chỉ muôn cô khó chịu… Bây giờ thuộc hạ của tôi có lẽ đã thành công.
dẫn Lâm Thiển đến nơi nguy hiểm nhất, Đường Ninh, nêu không thì thế này đi, nêu một mình cô đi cứu cô ta, tôi sẽ nói cho cô biết cô ta ở đâu.”
giám đốc Phạm dường như đang khống chế được mạng sông của Đường Ninh, giọng điệu trêu chọc: ĐYt của tôi không tệ chứ?”
“Nhưng mà, tôi nghĩ cô nhất định sẽ không đích thân đi.
Dù cô muốn BIỆ chủ tịch Mặc cũng không chịu.”
“Nhưng… Nếu cô không đi, vậy thì Lâm Thiên chỉ có thẻ…
“Quyền quyết định nằm trong tay oô..
Tôi sẽ cho cô hai giờ để cân nhắc.”
Nói xong, giám đốc Phạm CÚP.
điện thoại trong tiêng cười ha ha, vì ông ta cho răng uy hiệp được Đường Ninh cũng xem như ông ta đã chiến thắng.
Tuy nhiên, loại người như Đường Ninh không hề như ông tạ nghĩ, càng rơi vào giây phút căng thẳng thì cô càng giâu sâu hơn, càng bình tính hơn.
Vì vậy, cô đương nhiên không thể chấp nhận đề nghị của giám độc Phạm.
Không, những thế, cô còn muốn giám độc Phạm phải trả một các giả đắt nhất.
Sau khi nói chuyện với giám đốc Phạm, Đường Ninh ngay lập tức gọi cho Mặc Đình và giải thích với anh tình hình hiện tại và sự uy hiếp của giám đốc Phạm.
Mặc Đình nghe xong, ngồi ở trong phòng làm việc, trâm mặc hồi lâu mới có chút không xác định hỏi: “Em sẽ không đi đúng không?”
“Đương nhiên là em muốn đi, những em cần phải triển khai cần thận.
W Đường Ninh nói rất rõ ràng với Mặc Đình: “Ảnh sẽ thu xếp mọi thứ cho em đúng không?”.