Đường Ninh hiểu rất rõ tâm trạng của Dương Tịnh, bởi vì vừa rồi, đầu cô ta nhát định là một mảnh trống rỗng, mà hiện tại mới là lúc tinh thần của cô ta đỗ vỡ/
Hóa ra Dương Tịnh không phải không biết sợ../
An Tử Hạo đứng chắn trước mặt Đường Ninh, chuẩn bị ngăn cản hai người lại gần, nhưng Đường Ninh lại làm vẻ mặt vỗ về An Tử Hạo: “Cô muốn nói gì?”
“Cô nói gì trước mặt Lan Hề? Hay là, cô ở trước mặt Lan Hề làm cái gì?”
Hóa ra Dương Tịnh đồ hết tất cả lỗi lên người cô/
“Dương Tịnh, cô cảm thấy lời nói của tôi có thể lung lay Lan Hè được không?” Đường Ninh hỏi lại một cách đều đều: “Sao cô không tự hỏi bản thân mình, đã làm những chuyện gì… đụng vào giới hạn của Lan Hề?”
“Cô dường như đã sớm quên mắt thân phận người đại diện của mình rồi, hay là cô cảm thấy Lan Hề thực sự quá dễ bắt nạt, đã già rồi?”
“Lan Hề có thể đi đến ngày hôm nay, không phải là dựa vào người đại diện là cô.
Năng lực, tầm nhìn và sự quyết đoán của cô ấy mới là nhân tố quyết định khiến Tranh Điền trở thành nơi bắt khả chiến bại.
Cô ngăn cản tôi thì thôi, nhưng cô không nên đi thách thức cô ấy… nếu không, cục diện hôm nay đã hoàn toàn khác! Rốt cuộc, cô ấy muốn bóp chết cô còn dễ dàng hơn cô nghĩ.”
Nghe xong lời của Đường Ninh, vẻ mặt Dương Tịnh hoảng sợ lùi lại vài bước.
Vừa rồi, lúc lên sân khấu, cô ta hoàn toàn dựa vào dũng khí nhất thời, nhưng đợi lúc đại cục đã ỗn định, cô ta đột nhiên cảm thấy khủng hoảng../
Đường Ninh thưởng thức biểu tình của Dương Tịnh, thần sắc vẫn như bình thường, đương nhiên cô không cần lại để ý tới Dương Tịnh, con chó chết chủ này, cùng An Tử Hạo rời khỏi cổng Tranh Điền/
Vì thứ chờ đợi Dương Tịnh, chỉ có thê thảm../
“Lan Hề vẫn chưa xử lý La Hạo!” An Tử Hạo đi phía sau Đường Ninh, tùy ý nhắc một câu: “Người này ẩn náu sâu hơn Dương Tịnh, khó đối phó hơn.”
“Nếu Lan Hề cũng đá La Hạo đi, ai sẽ kiềm chân anh?” Đường Ninh nhẹ giọng hỏi lại/
“Cô hình như không sợ cái gì?” An Tử Hạo mở cửa xe cho Đường Ninh, có chút tò mò về dũng khí và sự ung dung của cô/
Rốt cuộc, chúng ở đâu ra/
Đường Ninh ngồi lên xe bảo mẫu, ánh mắt trong veo nhưng cũng rất kiên định: “Tôi đi con đường bản thân cho là đúng, tại sao phải sợ?”
“Người đàn ông sau lưng cô hoặc là yếu đuối đến mức cần cô che chở, hoặc là người đủ mạnh mẽ có thể khiến cô có chỗ dựa mà không sợ, anh ta là kiểu nào?”
LÊ À l Vẻ mặt Đường Ninh thay đổi luôn, lắc đầu: “Nói rõ rồi, không được hỏi chuyện đời tư của tôi.”
“Được rồi, vậy chúng ta hãy nói về việc chuẩn bị cho buổi chụp hình của HerVision, ba ngày sau xuất phát đi Moscow.” An Tử Hạo không hỏi chỉ tiết, bởi vì chuyện duy nhất anh ấy muốn làm lúc này là khiến Đường Ninh đạt được tâm nguyện, trở thành siêu mẫu hàng đầu.
Mà anh ấy cũng coi như không uỗng phí cuộc đời người đại diện bao năm nay/
Đường Ninh gật đầu, cô quả nhiên đã mệt rồi, có ba ngày nghỉ ngơi à? Vừa hay lại có thể ở bên Mặc Đình/
An Tử Hạo bí mật quan sát Đường Ninh, phát hiện cô ấy không phải là không cười, chắc là, chỉ khi nghĩ đến người đàn ông phía sau, cô ấy mới lộ ra một mặt mềm yếu nhất của mình/
Vậy nên, anh ấy thật sự rất tò mò, rốt cuộc người đàn ông thế nào có thể khống chế Đường Ninh?
Người đàn ông này cần phải có tâm tư tỉ mỉ, tỉnh tế đến mức nào mới có thể theo kịp suy nghĩ của Đường Ninh? Có thể đúng như anh ấy suy đoán, thực ra người đàn ông đó cần sự che chở của Đường Ninh, đương nhiên anh ấy chưa nghĩ tới chuyến đi tới Moscow này, có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy phong thái người đàn ông của Đường Ninh/
Chắng máy chốc, chị Long cũng từ Tranh Điền đi ra, sau khi lên xe, phấn khích khoa tay múa chân: “Xin lỗi, xin lỗi… để mọi người đợi lâu rồi, bởi vì tôi vừa đi nghe chuyện bát quái một lát!” Chị Long thần bí nói với Đường Ninh hai người: “Tôi vừa nghe nói Dương Tịnh đi tìm Lan tổng… xem chừng là hình như không cam lòng…”
“Cô ta đang tự chuốc lấy nhục nhã!” An Tử Hạo lạnh lùng đáp: “Chẳng qua là Lam Vũ trong tay Dương Tịnh, tôi trước sau vẫn không thẻ yên tâm về quả bom hẹn giờ này.”
“Dương Tịnh không ra tay, anh làm sao biết, quân cờ này cô ta muốn dùng như thế nào?” Vẻ mặt Đường Ninh bình tĩnh, đương nhiên trong lòng đang suy nghĩ gì ngoại trừ Mặc Đình, không ai có thể hiểu được/
“Cô đang đợi cô ta ra tay?” An Tử Hạo nghe ra giọng điệu huyền ngoại chi âm* của Đường Ninh/
(huyền ngoại chỉ âm: âm thanh ở ngoài dây đàn, ý tại ngôn ngoại, ý ở ngoài lời) Đường Ninh cười mà không nói gì, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cho dù là Mặc Vũ Nhu trước kia hay Lam Vũ, Dương Tịnh bây giờ, thì cuối cùng, thứ bị vác đá ghè vào, chính là chân của mình cô, mà còn giúp Đường Ninh đạt được địa vị ngày hôm nay.
Các tiện nhân càng có ý hại người, Đường Ninh càng có dũng khí tiến lên/
“Nhưng tôi đoán cô ta chắc không có cơ hội.
Suy cho cùng thì Lan Hề chưa bao giờ cho kẻ thù có cơ hội trở mình.”
Những gì An Tử Hạo nói có lẽ chính là cảnh tượng trước mặt này.
Dương Tịnh và Lan Hề ở một mình với nhau trong phòng làm việc, sắc mặt hai người khác hẳn nhau.
Lan Hè cúi đầu xử lý tài liệu, còn Dương Tịnh thì… cứ luôn muốn nói lại thôi/
“Lan tổng…”
“Không phải cô nên đi xử lý việc bàn giao sao?” Lan Hề trực tiếp hỏi một cách lạnh lùng/
“Tôi… thật ra không hề muốn rời khỏi Tranh Điền.
Tôi biết tôi sai rồi.
Tôi không nên ngây thơ lợi dụng cô như thế.
Tôi thực sự không nỡ bỏ sự nghiệp của mình.
Tôi không muốn hủy tất cả mọi thứ của mình như thế này.” Dương Tịnh hạ thấp tư thế, ở trước mặt Lan Hề khóc như lê hoa đái vũ”.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhận thua thế này/
(“hoa lê đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa) “Trước mặt bao phương tiện truyền thông như thế, cô đã thừa nhận rằng muốn rời khỏi Tranh Điền rồi.
Bây giờ cô đến cầu xin tôi, không phải tự tát vào mặt mình à?”
“Lan tổng… Tôi thật sự không dám nữa, cô có thể cho tôi một cơ hội không?”
Nghe được lời này, Lan Hề rốt cuộc cũng ngẳng đầu lên: “Tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng cô thì sao? Tôi đường đường là chủ tịch lại bị một người đại diện như cô uy hiếp? Cô coi cô là cái gì? Dương Tịnh, cô quá coi trọng bản thân rồi.
Cô còn đấu với tôi, đấu với Đường Ninh? Cô đặt nhiều cạm bẫy cho Đường Ninh như vậy, cô có ngăn cản được cô ấy không?
Tôi nói cho cô hay, Dương Tịnh, về sau giới này không còn chuyện gì của cô nữa rồi.”
“Ngày nào còn có Lan Hề tôi, thì sẽ không có ngày Dương Tịnh cô trở mình!”
Toàn thân Dương Tịnh run lên, bởi vì đây là lần đầu tiên Lan Hề làm nhục người khác trần trụi như vậy/
Đây là sự sỉ nhụ!
cSỉ nhục rõ ràng!
Dương Tịnh nhịn không được nữa, trực tiếp quay người ngay trước mặt Lan Hề.
Kiêu ngạo? Cô ta vẫn còn sao? Đến chút tự trọng cuối cùng cũng bị Lan Hề xé nát/
Dương Tịnh đi một mạch xuống tầng ba, cuối cùng đụng phải La Hạo ở hành lang.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Dương Tịnh chịu đựng một lúc, lúc quẹt vai La Hạo đi qua, nói với anh ta: “Trả thù hộ tôi.”
Mặc dù Lan Hề giữ lại La Hạo, nhưng La Hạo biết rất rõ rằng, anh ta… cuối cùng cũng chỉ có kết cục này, nên đương nhiên anh ta sẽ không để An Tử Hạo và Đường Ninh sống dễ chịu/
“Tôi đồng ý với cô, thậm chí, không từ mọi thủ đoạn…”
Dương Tịnh đã yên tâm, quay người rời khỏi Tranh Điền, cuối cùng, trốn vào một góc phố không rõ tên, sụp đổ, bật khóc nức nở.
Cô ta lại rơi vào kết cục như thế này/
Không sao, cô ta còn có Lam VũI.