Phàm Mặc Đình ôm lấy eo của Đường Ninh, kéo cô lại gần mình, để cô dựa sát vào ngực mình, giọng nói nguy hiểm vang lên bên tai cô: “Vậy em có đồng ý không?”
“Em thừa nhận, trước đó em bị mù, nhưng mà… bây giờ em đã tìm thấy mục tiêu của mình…” Đường Ninh lắm bẩm: “Anh là mục tiêu của em…”
Mặc Đình xoay người đặt Đường Ninh xuống dưới thân, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Đường Ninh: “Anh sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được bản thân… nhưng mà… vẫn chưa đến lúc, mặc dù chúng ta đã đăng ký kết hôn, nhưng… anh vẫn hy vọng sau khi em hiểu được con người của anh, chắc chắn muốn ở bên anh trọn đời… khi đó chúng ta mới thật sự có nhau.”
“Trong vòng tròn luần quần này, muôn màu muôn vẻ, anh đã có tất cả những gì anh muốn, nhưng đổi lại… không hề có sự chân thành thật tâm.”
“Vậy thì… chúng ta phải cùng nhau cố gắng, cùng hướng đến một mục tiêu, đi chung một con đường, sống chung một cuộc đời.” Đường Ninh cũng nghiêm túc đáp lời Mặc Đình: “Em thật sự không ngờ, tổng giám đốc Mặc đứng đầu làng giải trí lại không muốn một cuộc sống giàu sang phú quý, em đã từng nghĩ… cuộc sống có năm thê bảy thiếp, anh chưa từng nghĩ đến sao?”
“Khi một người phụ nữ hỏi về vấn đề này, điều cần làm không phải là trả lời thành thật… mà chỉ cần… đáp lại cô ấy bằng một nụ hôn nồng cháy.” Nói xong, đôi môi của Mặc Đình hạ xuống, như lời anh nói, một nụ hôn thân mật có thể làm bà xã quên đi phiền não, hơn nữa, có lẽ là vì cái ôm của Mặc Đình, giấc ngủ đêm nay của Đường Ninh ngon hơn ngày thường.
So với hạnh phúc của Đường Ninh ở bên này, cuộc sống của Hàn Vũ Phàm ở bên kia có vẻ không tốt lắm, bởi vì Đường Ninh đã yêu cầu Mặc Vũ Nhu phải rời khỏi giải trí Thiên Nghệ, mà trong bụng Mặc Vũ Nhu lại đang mang thai con của anh ta, thậm chí trong tay cô ta còn có những tài liệu đen về anh ta, anh ta không thể làm mát lòng bên nào cả.
Mang theo tâm trạng lo lắng, Hàn Vũ Phàm lái xe về căn hộ của mình, nhìn thấy Mặc Vũ Nhu đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng anh ta nhịn không được mà cảm thấy không dễ chịu.
“Vũ Phàm…” Mặc Vũ Nhu khóc lóc nhào vào trong lòng anh ta, ôm chặt lấy eo của anh ta: “Em phải làm sao bây giờ? Có phải là em sẽ không được làm người mẫu nữa hay không?”
“Vũ Nhu… hay là em tạm thời ra nước ngoài dưỡng thai trong thời gian này? Sau khi em sinh cục cưng ra, anh sẽ đưa em về? Đến lúc đó, anh chắc chắn sẽ vẫn nâng đỡ em lên như trước, để em càng thêm nỗi tiếng.”
Khi Mặc Vũ Nhu nghe xong những lời Hàn Vũ Phàm nói, cơ thể cô ta trở nên cứng đờ, lập tức hiểu được ý của anh ta: “Anh muốn em ra nước ngoài? Làm sao anh lại có thể để em ra nước ngoài? Hàn Vũ Phàm, anh định bỏ mặc em sao? Em nói cho anh biết, em không ngu ngốc giống như Đường Ninh, em sẽ không tin lời nói nhảm nhí của anh, em nhất định sẽ không rời đi, hơn nữa… Hàn Vũ Phàm, anh đừng quên trong bụng em vẫn còn đứa con của anh, em làm tình nhân của anh nhiều năm như vậy, bây giờ anh lại muốn đuổi em đi như vậy sao2”
“Anh…Ý của anh không phải như vậy…”
“Hàn Vũ Phàm, anh hãy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc anh muốn cùng ai sống cả đời? Anh có yêu Đường Ninh không?”
“Người anh yêu tất nhiên là em, chỉ có một mình eml”
Hàn Vũ Phàm đau khổ nói: “Nhưng Đường Ninh ra điều kiện nếu em không rời khỏi Thiên Nghệ, cô ấy sẽ không kết hôn với anh.”
“Anh cưới cô ta cũng không chắc có thể lấy được mọi thứ từ nhà họ Đường!” Mặc Vũ Nhu nghiêm túc phân tích: “Nhà họ Đường đã sớm bỏ mặc Đường Ninh, cho dù sau này cô ta quay về nhà họ Đường, chắc gì cô ta sẽ được nhận thứ gì? Vũ Phàm, chẳng lẽ anh muốn xôi hỏng bỏng không*, cuối cùng thì cái gì cũng không đạt được sao? Ở cùng với em, ít nhất anh còn có em, còn có đứa nhỏ… Một nhà ba người cũng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai, nhưng trở thành chồng của Đường Ninh thì anh sẽ nhận được cái gì? Cả đời anh sẽ phải chịu đựng phục tùng người khác, đây là điều anh muốn sao?”
(*Xôi hỏng bỏng không: chỉ sự mắt mát lớn không thu lại được gì, cái này cũng không đạt, cái kia cũng không có, mắt hét.) “Vũ Phàm, anh nghĩ cho kỹ đi… anh muốn em hay Đường Ninh, chỉ cần anh nói một câu, em lập tức đến bệnh viện phá thai ngay, rồi em sẽ rời khỏi Thiên Nghệ, từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi mắt anh.”
Hàn Vũ Phàm không trả lời… anh ta sững sờ tại chỗ.
Mặc Vũ Nhu nhìn thấy anh ta không nhúc nhích, lập tức rút di động ra, gọi điện thoại cho trợ lý: “Sắp xếp bệnh viện cho tôi, tôi sẽ đến phẫu thuật phá thai…”
“Em làm cái gì vậy?” Hàn Vũ Phàm giật lấy điện thoại trên tay cô ta: “Em đừng kích động như thế, anh có nói là sẽ không chọn em sao?”
Mặc Vũ Nhu nghe thấy, lập tức mừng rỡ: “Nói như vậy là anh sẽ chọn em?”
“Người anh yêu nhất chính là em, em lại muốn phá thai, anh còn có thể bắt ép em làm gì nữa? Mấy năm nay anh vẫn luôn bảo vệ em như thế, em không nhìn ra sao?” Hàn Vũ Phàm hạ quyết tâm, sẽ kết thúc với Đường Ninh, mặc dù vẫn cảm thấy tiếc nuối gia cảnh nhà họ Đường, nhưng mà như lời Mặc Vũ Nhu nói, cuối cùng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, anh ta không thể vì những thứ viễn vông kia mà bỏ rơi Mặc Vũ Nhu và đứa con trong bụng cô ta.
“Em biết anh đối xử với em tốt nhất.” Mặc Vũ nhu nín khóc mỉm cười, ôm chặt lầy Hàn Vũ Phàm: “Em chắc chắn sẽ sinh cho anh một đứa con, để chị gái, em gái và mẹ của anh cảm tháy thật vui vẻ.”
“Em đừng suy nghĩ cho anh nhiều như vậy, anh đã cảm ơn trời đất rồi, đừng lên mạng, đừng nghe những lời chửi bới ở trên đó, những tin tức thế nào, qua một thời gian sẽ biến mắt, mặc dù tin tức này sẽ ảnh hưởng về kết quả tuyển chọn top 10 người mẫu của năm, nhưng mà… giải thưởng này vẫn rất đề cao tính chuyên nghiệp, vì vậy trước mắt chúng ta vẫn không nên từ bỏ.”
“Tất cả em đều nghe theo anh, nhưng mà em mong anh nghe em một chuyện!” Mặc Vũ Nhu kéo Hàn Vũ Phàm ngồi xuống ghế sô pha: “Phải tiếp tục đóng băng hoạt động của Đường Ninh, anh nhìn cô ta bây giờ ngang ngạnh như thế, chắc chắn là bởi vì cô ta vừa mới nhận được quyền phát ngôn, cô ta có lẽ đang cảm thấy tự tin và muốn chống lại công ty.
“Nhưng mà…”
“Thiên Nghệ chúng ta không thiếu một Đường Ninh, tìm người mẫu không phải là chuyện dễ dàng sao?”
Mặc Vũ Nhu đề nghị: “Chúng ta cũng không thẻ để cô ta rời đi, nếu không thì khi cô ta có cơ hội, nhát định sẽ trả thù chúng ta, chúng ta chỉ cần giữ chân cô ta, giấu cô ta đi, đợi ba đến năm năm trôi qua, tuổi của cô ta sẽ cao hơn, không thể nào quay trở lại giới người mẫu được nữa.”
“Nhưng… bây giờ tiếng nói của Đường Ninh cũng không thấp, đang ở thời kỳ đỉnh cao, mà những lời nhận xét cũng đánh giá rất cao.”
“Điều đó không phải quá dễ dàng sao? Đợi sau khi cô ta trở về từ Lucerne… anh hãy đưa cho cô ta một hợp đồng quảng cáo của một nhãn hiệu cấp thấp mà khiến người khác chán ghét, khiến hình tượng của cô ta ngay lập tức rơi xuống vực thẳm.”
Hàn Vũ Phàn nhìn Mặc Vũ Nhu, biết rõ cô ta làm thế là thật sự quá đáng, nhưng… Hàn Vũ Phàm vẫn không nỡ lòng nào từ chối cô ta, vì thế anh ta gật đầu: “Tất cả nghe theo lời của em.”
“Hơn nữa, tất cả những người muốn liên hệ để hợp tác, chúng ta sẽ từ chối với lý do Đường Ninh không muốn hợp tác.”
Hàn Vũ Phàm ôm Mặc Vũ Nhu, hôn lên mí mắt của cô ta, lần này, từ tận đáy lòng anh ta đã có ý định kết thúc với Đường Ninh, mà sau khi kết thúc, Đường Ninh cũng chỉ là người mẫu hợp đồng với giải trí Thiên Nghệ, hơn nữa hợp đồng này vẫn còn thời hạn ba năm, giống như lời Mặc Vũ Nhu nói, anh ta không thể khiến cho Đường Ninh nổi tiếng lên rồi tìm được cơ hội trả thù bọn họ, cho nên anh ta… chỉ có thể đem Đường Ninh dẫm nát dưới lòng bàn chân..