Thợ hóa trang và những nhân viên khác đều không ngót lời khen ngợi Mặc Vũ Nhu xinh đẹp bởi cô ta rất có cá tính, dễ thương và tràn đầy sức sống, nhìn lại Đường Ninh, khi không làm việc luôn rất yên lặng, cũng không thích nói chuyện.
Kiểu tính cách không tranh không giật thế này, đặc biệt là khi đặt cạnh Mặc Vũ Nhu, rất dễ khiến người ta không chú ý đến vẻ đẹp và tài năng của cô.
“Mặc tiểu thư, nếu như cô đã trang điểm xong rồi, mời cô vào phòng chụp để chụp ảnh đơn trước.”
Bởi vì trang trong của tạp chí còn có phần cho cá nhân nên Mặc Vũ Nhu vào phòng chụp trước Đường Ninh, chỉ là khi cô ta đứng dậy khỏi bàn trang điểm, trong mắt cô ta đầy sự khiêu khích, trên người có một niềm tin bắt buộc với bản thân.
Đây chính xác là cái mà Đường Ninh không có, vậy nên các nhân viên ở hiện trường, từ độ hảo cảm về mặt chuyên nghiệp, tin tưởng Mặc Vũ Nhu hơn nhiều.
Trong phòng chụp lúc này đã dựng cảnh trước xong hết rồi, dưới khung cửa sổ gỗ phục cổ là một chiếc bàn cũ, trên bàn đặt một chiếc bình sứ men xanh sang trọng, trong bình cắm một cành tường vi màu hồng phấn đang độ nở rộ.
Bên cạnh bàn là một chiếc ghế bành, mà nhiệm vụ của Mặc Vũ Nhu chính là hoàn thành việc chụp hình của cô ta trên chiếc ghế bành đó.
Nhiếp ảnh gia vừa nhìn Mặc Vũ Nhu bước vào liền bị lớp trang điểm của cô ta thu hút, một người phụ nữ Châu Á xinh đẹp thế này, chỉ cần ngồi lên ghế bành là đã đẹp như tranh vẽ, nếu như cô ấy lại có thêm thái độ chuyên nghiệp hơn nữa, vậy thì kì “Trào lưu Châu Á” này nhất định sẽ gây nên phản ứng cực lớn ở Âu Mỹ.
“Nghe nói cô người mẫu này có thể so sánh với Hoắc Thanh Thanh đó.” Trợ lí bên cạnh nhiếp ảnh gia không khỏi ca ngợi: “Kĩ năng chuyên môn chắc chắn rất tốt.”
“Tôi cảm thấy rất có hi vọng.” Nhiếp ảnh gia cao to đẹp trai nhắc nhở tất cả những người vào vị trí và còn nói với Mặc Vũ Nhu một cách thân thiện rằng sắp bắt đầu chụp.
Mặc Vũ Nhu có tính hiếu thắng mạnh như vậy, thế nên cô ta hiểu rõ, không chỉ phải làm thật tốt khi chụp ảnh chung với Đường Ninh mà ảnh đơn của bản thân cũng không thể phót lờ.
.
ngôn tình ngược
“Chúng ta sẽ chụp một bộ ảnh góc nghiêng trước.” Nhiếp ảnh gia nhắc nhở Mặc Vũ Nhu, thông qua phiên dịch viên, Mặc Vũ Nhu đã hiểu yêu cầu của nhiếp ảnh gia, vậy nên cô ta nhanh chóng nghiêng người, dùng tay phải đỡ lấy chỗ tựa lưng của ghế bành, tay trái tao nhã đặt trên chiếc váy thanh lịch, chỉ để lộ ra mặt trái tinh tế, nhưng lại mang theo ý cười có vài tia quyến rũ.
Nhiếp ảnh gia cau mày, thứ anh ta muốn là người đẹp Châu Á, không phải người phụ nữ Châu Á phong trần….
Nhiếp ảnh gia chụp lại cảnh ban nãy, cảm thấy có thể là người mẫu vẫn chưa đi vào trạng thái nên yêu cầu cô ta thể hiện vẻ đẹp trí tuệ của người phụ nữ Châu Á, và cho cô ta cầm lấy chiếc giỏ thêu chỉ đỏ dành cho con gái của phụ nữ thời xưa, lần này, Mặc Vũ Nhu ngồi thẳng người, góc độ thì đúng rồi, nhưng…cô ta lại cúi đầu… chỉ có thể khiến nhiếp ảnh gia nhìn thấy vằng trán rộng của cô ta.
Nhiếp ảnh gia lại chụp thêm máy bộ ảnh, sắc mặt rất đã rất khó coi, đây làm sao có thể là một người mẫu chuyên nghiệp đến mức có thể ngang hàng với Hoắc Thanh Thanh chứ?
Quan trọng hơn là, suốt quá trình chụp hình, tuy cá tính của Mặc Vũ Nhu rất nổi bật nhưng cả quá trình cô ta chỉ có một nụ cười, chỉ có một biểu cảm…
Nhiếp ảnh gia không nói lời nào, làm động tác cơ giới hóa hoàn thành nhiệm vụ, mà sau khi Mặc Vũ Nhu chụp xong lại vẫn tự tin tiến về phía trước hỏi nhiếp ảnh gia xem cô ta chụp thế nào.
Nhiếp ảnh gia chưa nói gì mà trợ lí bên cạnh anh ta đã nhanh chóng giơ ngón cái lên với Mặc Vũ Nhu: “Vô cùng tốt…”
Mặc Vũ Nhu cười đắc ý, dưới lớp trang điểm tinh xảo, vì không tự mình biết mình mà lộ ra sự chán ghét khác thường.
“Hừ!” Nhiếp ảnh gia ở phía sau cô ta lạnh lùng “hừ” một tiếng, chỉ là không để cô ta nhìn thấy, sau đó, nhiếp ảnh gia lại hỏi trợ lí: “Có phải còn một người nữa không?” Nhưng, anh ta vừa nói xong thì Đường Ninh hiền dịu đã đi vào phòng chụp, chào hỏi nhiếp ảnh gia trước tiên.
Nụ cười của cô không có vẻ gì là cố gắng lấy lòng, cũng không có vẻ hờ hững, chỉ là nhiếp ảnh gia bị bộ ảnh của Mặc Vũ Nhu làm cho khó chịu nên đối với Đường Ninh cũng nhạt nhẽo lạnh nhạt.
Vì trong lòng anh ta nghĩ, người ban nãy tuy trình độ chuyên môn không ổn nhưng ít nhất cá tính cũng rất rõ ràng, mà người trước mặt này yên tĩnh cứng nhắc, nghĩ tới mà chỉ thấy gay go hơn.
Vậy nên, thái độ của anh ta với Đường Ninh cũng rất tùy tiện, tùy tiện chuẩn bị, tùy tiện bắt đầu, cũng không cho Đường Ninh giới hạn động tác, chỉ cho cô vài chủ đề nhất định.
“Thật không hiểu sao mấy người phụ nữ này cũng xứng với hai chữ người mẫu.” Trợ lí bên cạnh nhiếp ảnh gia cũng không hề coi trọng Đường Ninh.
Chủ đề đầu tiên, sự ôn nhu dịu dàng của người phụ nữ Châu Á.
Nhiếp ảnh gia không lo rằng Đường Ninh không thể thể hiện ra được, bởi vì cô chỉ cần diễn với đúng bản sắc của mình là có thể hoàn thành rất tốt rồi.
Song, điều anh ta không hề nghĩ tới là Đường Ninh thật sự không cần dùng nhiều kĩ xảo, cô chỉ cần giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn cô ngồi trên chiếc ghế bành, rõ ràng là động tác đơn giản nhất, nhưng… cô thêm vào thứ trân quý nhất của cô.
Ánh mắt…
Không giống với sự tĩnh lặng và tản quang ban nãy, Đường Ninh lúc này nhìn thẳng về phía trước, hai mắt linh động trong suốt, mang theo một tầng hơi nước, còn có chút đỏ lên nhè nhẹ, cô dường như nhìn thấy món đồ mình yêu thích nhất, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế….
Đây là sự kín đáo và dè dặt của người phụ nữ Châu ÁI Mà quan trọng hơn chính là Đường Ninh không chỉ làm nỗi bật lên đôi mắt của mình, cô còn dẫn dắt những người xung quanh tùy theo cảm xúc của cô, đặt sự chú ý lên bộ quần áo trên người mình… Dường như cô đang cần thận trang điểm vì người mình yêu, nhưng…lại nhìn thấy người mình yêu đã có người khác, vì vậy, cô cảm thấy bản thân ăn mặc lộng lẫy như này hoàn toàn là đang tự rước nhục vào thân, thật là nực cười…
Sự hòa nhập giữa cảm xúc và cảnh vật, sự thống nhất giữa ánh mắt và vật trưng bày…
Trời ơi…
Nhiếp ảnh gia muốn điên rồi, vậy nên trong lúc anh ta chụp hình, cứ luôn miệng nói: “Perfectl”
Trước nay anh ta chưa từng thấy một người mẫu chuyên nghiệp thế này, trong lòng anh ta kích động đến mức muốn vỡ òa…
Chỉ trong năm giây ngắn ngủi, Đường Ninh lại thể hiện ra cả một câu chuyện, quan trọng nhất là, câu chuyện này còn liên quan đến bộ quần áo trên người cô!
Đây mới là tố chất của một người mẫu chuyên nghiệp, bởi dù cô ấy có đẹp đến đâu, cô ấy cũng chỉ là một vật lệ thuộc vào vật trang trí trên người cô, rất nhiều người mẫu có thể trưng bày quần áo, nhưng được mấy người có thể làm người – áo kết hợp đây?
Lần này, nhiếp ảnh gia rất phấn khởi, cảm thấy kĩ thuật chụp ảnh của bản thân cuối cùng cũng có chỗ để phát huy rồi, quan trọng hơn là Đường Ninh làm một người mẫu biết tự mình chọn góc độ, cô ấy không cần bạn nhắc nhở quá nhiều, cô ấy tùy ý tạo một tư thế chính là cái mà bạn cần, chính là bạn sẽ không nỡ xóa đi…
Vừa nghĩ như vậy, cái người ban nãy….
So sánh với Đường Ninh, đúng là thua chị kém em.
Cái gì gọi là bình hoa, cái gì gọi là người mẫu, đây sự khác biệt giữa đất và trời.
Sau đó, nhiếp ảnh gia lại bảo Đường Ninh tạo thêm vào tạo hình nữa, điều làm anh ta ngạc nhiên hơn chính là dù anh ta có đưa ra yêu cầu gì với Đường Ninh, Đường Ninh cũng đều có thể trong vòng một giây thể hiện cho anh ta, quyến rũ, bi thương, con gái cưng, thiếu phụ mê hoặc, cô đều có thể thông qua ánh mắt và các chỉ tiết nhỏ khiến anh ta vỗ tay kinh ngạc.
Người mẫu như này, mới là trào lưu Châu Á chân chính!.