Sau khi chụp đơn kết thúc, Đường Ninh đi ra khỏi phòng chụp, vì phải đổi bối cảnh, cô cũng cần thay quần áo phù hợp với nó.
Nhưng khi cô vừa về phòng hóa trang lại thấy trợ lí của Mặc Vũ Nhu đứng trông cửa phòng hóa trang, đối mặt với Đường Ninh với ánh mắt khiêu khích.
“Tổng giám đốc Hàn đang ở trong, mọi người đợi một chút đi.”
Đường Ninh bình tĩnh nhìn trợ lí của Mặc Vũ Nhu một cái, dùng một lực rất nhẹ đầy anh ta ra, sau đó mở cửa phòng hóa trang.
Trong phòng hóa trang, Mặc Vũ Nhu đang ngồi trên đùi Hàn Vũ Phàm, quấn lấy anh ta một cách nồng nhiệt, cảnh tượng này giống như cô phát hiện hai người ở trước giường vụng trộm với nhau đêm ấy, khiêu khích như này bên cạnh còn không có ai, dường như đã có dự tính để đón chào chiến thắng.
Đường Ninh nhìn thấy cảnh này, không thấy tức giận và đau đớn như ngày trước, đáy mắt chỉ có sự khinh thường và chế nhạo nhàn nhạt.
Mặc Vũ Nhu không ngờ Đường Ninh sẽ trực tiếp xông vào, ngược lại, vì thái độ tự nhiên của Đường Ninh mà có chút không tiếp tục được.
Hàn Vũ Phàm cũng thuận thế đầy cô ta ra: “Buổi tối, chúng ta về khách sạn tiếp tục.”
“Em yêu anh, Vũ Phàm.” Mặc Vũ Nhi nhân cơ hội tỏ tình, với điệu bộ của kẻ thắng lợi, vì Hàn Vũ Ninh là thứ tốt nhất mà cô ta cướp được từ tay Đường Ninh, đương nhiên, đó là cô ta nghĩ vậy.
“Anh cũng yêu em, cục cưng.” Hàn Vũ Phàm an ủi người trong lòng xong, đứng dậy cảnh cáo Đường Ninh: “Lát nữa sẽ đến đoạn hai người các em hợp tác chụp hình, em phải phối hợp với Vũ Nhu đấy, Vũ Nhu cũng vậy, đừng gây rắc rối cho nhau, không được gây ra trò cười lớn hơn, hiểu chưa?”
“Vũ Phàm, anh còn không hiểu Đường Ninh sao? Cô ta chẳng phải chính là đến gây rối cho chúng ta sao? Yên tâm đi, em sẽ coi chừng cô ta.”
Vì Đường Ninh từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ bảo stylist và thợ hóa trang tiếp tục làm việc bằng vốn tiếng Anh trôi chảy, Hàn Vũ Phàm giận dữ rời khỏi phòng hóa trang, định tìm hiểu tình hình của Mặc Vũ Nhu qua nhân viên trong phòng chụp, mà chỉ nhận được máy từ “không tệ”, “có triển vọng”, “rất tốt, “sẽ rất nỗi tiếng”, mà hỏi đến Đường Ninh, họ đều cười đầy thâm thúy, không đánh giá gì.
Bởi vì quá hoàn hảo, họ không tìm được từ để hình dung, nhưng trong mắt Hàn Vũ Phàm, anh ta cảm thấy án tượng Mặc Vũ Nhu dành cho mọi người quá sâu đậm.
Sắp phải chụp bìa đôi rồi, thợ phục trang rất cần thận chuẩn bị cho họ hai bộ quần áo một đen một trắng, bởi vì cảnh quay yêu cầu, hai người là một cặp chị em.
Vốn sự quyến rũ của Mặc Vũ Nhu phù hợp với màu đen hơn, sự ôn dịu của Đường Ninh phù hợp với màu trắng hơn, nhưng vì màu trắng càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn, thế là….
Mặc Vũ Nhu đã giành lấy bộ quần áo màu trắng.
“Đây…” Thợ trang phục có chút khó xử.
“Cho cô ấy đi.” Đường Ninh mắt không chớp nói: “Chỉ cần, Mặc tiểu thư đừng hồi hận!”
Nhưng chị Long vẫn có chút không phục, đứng đằng sau Đường Ninh, chỉ trích Mặc Vũ Nhu: “Cô cướp đồ cướp đến nghiện rồi à?”
“Đường Ninh đã đồng ý rồi, một người trợ lí bé nhỏ như cô có tư cách gì mà phản đối?” Mặc Vũ Nhu cầm lấy bộ quần áo màu trắng, vằng trán vô cùng kiêu hãnh.
Chị Long dậm chân, nhưng Đường Ninh lại quay sang nói với cô ấy: “Bộ quần áo đó, quả thực là cô ấy mặc khá hợp.”
Chị Long vừa nghe liền hiểu ra, Đường Ninh không thể cứ thế để bộ quần áo ra đi vô ích, vậy nên, cô ấy cũng dần yên lặng lại.
Cứ như thế, quần áo của hai người được đổi cho nhau, thật ra đều là sườn xám, sau khi Mặc Vũ Nhu mặc bộ sườn xám màu trắng lên, quả thật rất tươi tắn năng động, khiến trước mắt như sáng lên, đặc biệt là những bông hoa nhỏ được thêu trên áo làm cô ta nổi bật lên, càng thêm “tiên khí”, bổ sung cho nhau thêm tốt hơn.
Mặc Vũ Nhu không ngốc, biết rằng màu sáng sẽ bắt mắt hơn, vì vậy màu trắng là lựa chọn hàng đầu của cô ta, ai lại muốn mặc cái màu đen vô hồn đấy cơ chứ.
Có điều, nói đi nói lại, bộ đồ màu đen đó ở trên người Đường Ninh lại rất hợp với tính cách cứng nhắc của cô ta, làm cho Mặc Vũ Nhu cười chế giễu.
“Màu đen khá hợp với cô đấy.”
Nếu như dựa theo tình huống kiểu này, Đường Ninh một thân đen sì, vậy chẳng phải sẽ chìm vào màn sân khấu đằng sau sao? Mặc Vũ Nhu có vài suy nghĩ viễn vông.
Đường Ninh cười cười, cũng khen như vậy: “Màu trắng cũng tôn lên cô lắm.”
“Phải bắt đầu chụp rồi, hai vị chuẩn bị đi.” Trợ lí của nhiếp ảnh gia lớn tiếng gọi từ ngoài cửa.
Mặc Vũ Nhu nhìn Đường Ninh một cái, trong lòng sôi sùng sục, vì đây là lần đầu tiên cô ta và Đường Ninh chung sân khấu, đây là cơ hội tốt nhất để cô ta thể hiện bản thân, cô ta phải cho tất cả mọi người biết rằng, Đường Ninh đã “hết hạn” từ lâu rồi, trên người có ngàn vạn điểm kém cô ta, dù là trên phương diện nào đi chăng nữa.
Sau đó, hai người một trước một sau tiền vào phòng chụp, lần này, màn sân khấu phía sau là cảnh đường phố thời cận đại, tái hiện đầy rẫy những cuộc bể dâu.
Nhiếp ảnh gia nhìn Đường Ninh và Mặc Vũ Nhu bước vào cảnh quay, trong đầu nhảy ra một câu hỏi, anh ta thậm chí còn cảm thấy, Đường Ninh cô người mẫu này không chỉ có kĩ năng chuyên môn nổi trội, cô có lẽ còn hiểu về nhiếp ảnh, vì từ độ thuần thục của cô khi chọn góc độ và phối hợp với ánh đèn mà nói, chắc chắn cô cũng hiểu sự kết hợp của màu sắc.
Tại sao nhiếp ảnh gia lại nghĩ như vậy, là vì cảnh nền của họ cũ kĩ và thăng trầm, nhưng mặt đất và bầu trời lại là màu trắng, cả bức tranh đều trắng, thử nghĩ xem, trên một trang giấy trăng, lại xuất hiện thêm những màu trắng khác, cũng sẽ chỉ hòa vào khung cảnh, nhưng nếu trên trang giấy trắng xuất hiện một điểm đen thì sao?
Dù nhỏ đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
Để xác nhận suy nghĩ trong lòng mình, nhiếp ảnh gia quay đầu hỏi trợ lí: “Vừa nãy Đường Ninh nhìn thấy chúng ta đổi cảnh quay rồi à?”
“Hình như cô ấy chỉ nhìn thấy chúng ta khiêng màn sân khấu vào….” Trợ lí trả lời.
Quả nhiên…
Kĩ năng chuyên môn xuất sắc, lại biết cách tận dụng thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như người mẫu như này không nỗi, rõ ràng là trời đất khó tha, sự tán thưởng của nhiếp ảnh gia với Đường Ninh, lại nhiều thêm vài phần.
Mặc Vũ Nhu chỉ biết tranh giành lấy hàng đầu, chỉ biết phải đứng đẳng trước Đường Ninh, chỉ nghĩ rằng đứng đằng trước sẽ càng chói mắt….
Đường Ninh cái gì cũng nhường cô ta cái gì cũng thỏa mãn cô ta….cái gì cũng tâng bốc cô ta.
“Nào, chuẩn bị đi….Chúng ta bắt đầu chụp đây, cảnh quay đầu tiên, Mặc tiểu thư ở đằng trước nắm tay Đường tiểu thư ở phía sau, phải thể hiện sự hào hứng của các bạn đối với lần đầu tiên được ra đường!”
Mặc Vũ Nhu nghe thấy hai chữ “đằng trước”, trong lòng liền cười lạnh, quả nhiên… chọn trang phục màu trắng là đúng rồi, tạp chí lần này cực nỗi tiếng, đã không thành vấn đề nữa rồi, bởi thế, thái độ kiêu ngạo của cô ta đã đạt đến đỉnh điểm rồi, chỉ thấy cô ta quay người nắm lấy tay Đường Ninh với vẻ xem thường, làm ra động tác gấp gáp tiến về phía trước…
Còn Đường Ninh biểu hiện như thế nào? Cô đặt ánh nhìn vào một sạp bán hàng nhỏ trên khung cảnh, vì sạp hàng đó đặt đầy những tấm vải đẹp đẽ, dường như cô rất thích những thứ mới mẻ đó, khiến người ta cảm nhận được sự phấn khởi và cả sự kích động, muốn dừng lại, không muốn bị kéo đi của cô.
Đồng thời, cô còn đề lộ ra những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt mịn màng của mình, quan trọng nhất là cô đã đưa Mặc Vũ Nhu vào trong khung cảnh…..
Chỉ có điều, vì cô thể hiện quá sinh động… thu hút ánh mắt của tất cả mọi người…..
Vậy nên….
Mặc Vũ Như…
Biến thành một phần của khung cảnh đường phó…..