Dù bị hắt nước bản và 4B(“) trên mạng một cách khó hiểu nhưng tâm tình Đường Ninh không bị ảnh hưởng.
Cô thay một chiếc váy dài Bohemian(*) và ngồi trên du thuyền với Mặc Đình cũng mặc một bộ âu phục màu trắng.
Trên người chỉ mang theo máy ảnh, đến điện thoại di động cũng để trong ngăn kéo của khách sạn.
() 4B hay xé bức là từ ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ cuộc chiến giữa những người phụ nữ, hiện thường được dùng để chỉ hai hay nhiều bên công kích, vạch khuyết điểm nhau, khẩu chiến (*) Bohemian: ám chỉ những người dân du mục sống lang bạt ở Châu Âu.
Phong cách Bohemian lấy cảm hứng từ trang phục dân du mục, với những chiếc váy rộng quét đất, tóc quăn buông thả và vòng hoa đội đầu.
Mặc Đình ôm cô, cúi đầu nhìn cô, vốn cho rằng cô sẽ có chút gượng gạo, nhưng Đường Ninh thực điềm tĩnh, tự nhiên, như đã hoàn toàn bỏ xuống thân phận người mẫu.
“Thật sự không về nước ngay à?”
“Sao phải về nước ngay?” Đường Ninh quay đầu hỏi Mặc Đình: “Mặc tổng, anh cảm thấy em sẽ để kỳ nghỉ mà anh phải bận rộn bao ngày mới tách ra được dễ dàng từ bỏ vì chút chuyện nhỏ này à? Sự nghiệp quan trọng… nhưng bây giờ, anh mới là quan trọng nhát…”
Mặc Đình chăm chú nhìn Đường Ninh rồi hôn lên môi cô.
“Cho nên, anh không cần thấy có gánh nặng, cứ tin tưởng em, em có thể giải quyết.”
Mặc Đình gật đầu, sau đó kéo đầu Đường Ninh lại, không kìm lòng được hôn sâu hơn.
Trong phong cảnh hữu tình trên dòng sông Seine, hai người lưu lại một nụ hôn triền miên lưu luyến, còn có bóng hình xếp chồng lên nhau…
Khoảnh khắc ấy, không có tên tuổi đình đám của làng giải trí, không có siêu mẫu nổi tiếng, chỉ có cặp vợ chồng giản dị, tay trong tay đi dạo trên con phố lãng mạn của nước Pháp.
Vô tình Đường Ninh và Mặc Đình đi qua một con phố, nhìn thấy toàn là các cặp tình nhân hôn nhau, hai người sững sờ một lúc, sau đó nhìn nhau cười, trong mắt không có chút ngượng ngùng bối rối nào.
Chắc là vợ chồng, sống chung với nhau không có sự sôi nỗi, náo nhiệt nhưng nước chảy nhỏ thì chảy dài…
Hai người cứ lang thang như vậy cả ngày, lúc về đến khách sạn, ngoài bộ nhớ máy ảnh của Đường Ninh đã gần đầy, trên tay Mặc Đình cũng có đầy đồ của vợ, nhưng chắc chắn, đây là khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có nhất trong đời anh, hạnh phúc đến khiến người khác chóng mặt, lóa mắt.
Người phụ nữ tuyệt vời này…
Vì có cô ấy mà dường như cuộc sống lại có ý nghĩa.
Ban đêm, Mặc Đình ôm Đường Ninh nằm trong bồn tắm lớn.
Hai người nhắm mắt lại tận hưởng khoảnh khắc an nhàn và yên tĩnh này.
Mặc Đình im lặng một lúc lâu, cuối cùng đưa tay vuốt mái tóc còn hơi ướt của Đường Ninh, ôm cô vào lòng: “Ngày mai chúng ta sẽ về…”
“Hả?” Đôi mắt Đường Ninh lim dim, ngái ngủ, khẽ lầm bầm nghi ngờ một tiếng.
“Một ngày với anh là đủ rồi.
Anh biết hiện tại em đang ở tình cảnh nào, nhưng em không cho anh xen vào, nên anh rất lo lắng cho em.
Đường tiểu thư, lẽ nào em không biết anh là fan của em à?”
Chính vì đây là giang sơn mà Đường Ninh không dễ gì đánh chiếm được, nên… Mặc Đình mới để tâm.
Cô như bước trên băng mỏng đi đến thời điểm này, đã bỏ ra bao tâm huyết và công sức, anh không nỡ để cô mắt hét.
“Có một câu nói như thế này, có bao nhiêu người thích bạn, thì sẽ có bấy nhiêu người ghét bạn; có bao nhiêu người ngưỡng mộ bạn, thì có bầy nhiêu người đang đợi cười nhạo bạn, Mặc Đình, em biết tất cả những điều này…”
Mặc Đình ôm chặt Đường Ninh không nói nữa.
Đợi sau khi Đường Ninh ngủ say, anh mới đứng dậy gọi điện cho Lục Triệt: “Đã tra ra chưa, là ai phát tán thông tin?”
Lục Triệt dường như biết Mặc Đình sẽ hỏi tới, nên lập tức trả lời: “Dương Tịnh – người quản lý của giải trí Tranh Điền, em gái cô ta cũng là người mẫu ký hợp đồng với giải trí Tranh Điền, được mời tham gia trình diễn thời trang nhưng tiếc là, màn trình diễn mở màn của cô ta bị đổi thành phu nhân.
Sau đó, Giải trí Thiên Nghệ lại thêm mắm dặm muối, đưa thêm một số thông tin sai lệch.”
“Hóa ra là Tranh Điền, vậy tạm thời đừng quản nữa.”
Về phần Thiên Nghệ…
Thời gian đã không còn nhiều nữa!
Dù sao, sau này Đường Ninh ký hợp đồng với Tranh Điền, sẽ có cơ hội dạy dỗ những kẻ tự cho là đúng, mà mục tiêu đầu tiên của Đường Ninh là đánh bại hoàn toàn Mặc Vũ Nhu và Hàn Vũ Phàm.
Bây giờ thu bớt tài năng, sự sắc bén, cũng có thể khiến đối phương kiêng dè.
Dường như đã đoán được Mặc Đình sẽ vì chuyện của cô mà gọi điện thoại cho Lục Thiệt, nên Đường Ninh không ngủ được say hẳn, quả nhiên… cô từ trên giường đứng dậy, ôm lấy eo của Mặc Đình từ phía sau: “Có phải em nói gì anh cũng không nghe không?”
“Chỉ là nắm bắt một số thông tin cần thiết, anh cũng yên tâm hơn.” Mặc Đình mỉm cười.
“Mặc tổng, em cảm thấy anh chưa đủ mệt…” Đường Ninh nói lấp lửng với Mặc Đình, cái mũi khéo léo quét qua cơ lưng của anh, để lại một trận gãi vào lòng ngứa ngáy, lập tức đánh thức cơ thể đã ngủ say của của người đàn ông: “Đi, chúng ta lại lên giường làm chút vận động…”
Mười giò theo giờ Pháp, bốn giờ sáng theo giờ Thịnh Kinh, Hàn Vũ Phàm bừng tỉnh từ trong mộng, tức giận bật dậy khỏi giường, đi đến phòng cho khách.
Dựa vào ánh trăng, mặc dù anh ta thấy Mặc Vũ Nhu nằm ngang trong đó, nhưng… chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này đã phản bội anh ta, nằm dưới người đàn ông khác, trong lòng anh ta lại dâng lên một cỗ hận ý, đôi mắt đều đỏ ngầu tia máu…
Trên mạng, chuyện Đường Ninh dựa vào đàn ông để đi lên đang gây ồn ào lớn, mà Mặc Vũ Nhu bị anh ta bắt gian tại giường…
Hàn Vũ Phàm cố nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không kìm được, cầm điện thoại của Mặc Vũ Nhu lên, đọc tin nhắn mà ông Lý gửi cho Mặc Vũ Nhu.
Bảo cô ta giữ yên ổn bên Hàn Vũ Phàm, ông ta đang nghĩ cách giúp cô ta thoát khỏi khó khăn, mà câu trả lời của Mặc Vũ Nhu càng khiến Hàn Vũ Phàm thêm suy sụp.
“Anh ta vẫn muốn đứa bé này… Thực không biết sinh ra sẽ giống ai.”
Hàn Vũ Phàm siết chặt nắm đắm, sau đó ghi lại số điện thoại này.
Thay vì chờ đợi bị bỏ rơi, bị lợi dụng, bị đưa lên, còn không bằng dùng Mặc Vũ Nhu để đồi lấy những thứ thiết thực.
Vì vậy, anh ta chủ động gọi cho ông Lý, cố chịu đựng nỗi nhục trong lòng, nói với đối phương: “Tôi có thể thả Mặc Vũ Nhu, nhưng tôi có điều kiện!”
Đối phương cười âm hiểm, tựa hồ đã biết trước anh ta sẽ làm như vậy, nên bình thản dò hỏi: “Cứ nói đi.”
“Chỉ cần cuộc thi người mẫu mà ông làm giám khảo, có người của giải trí Thiên Nghệ tham gia, tôi muốn có giải thưởng!”
Đối phương im lặng một lúc, sau đó bật cười ra tiếng: “Chỉ một Mặc Vũ Nhu, cậu cho rằng tôi sẽ đáp ứng điều này à, trừ phi…”
“Trừ khi cái gì?”
“Thêm Đường Ninh vào nữa, tôi luôn cho rằng cô ta là người trong sạch.
Hóa ra cũng chỉ là hàng hạ đẳng dựa vào đàn ông để leo lên.
Đã vậy, thà đưa cho tôi vui đùa, tôi cũng có thể cho cô ta những lợi ích rất thực tế.”
“Đến Đường Ninh ông cũng muốn?” Giọng Hàn Vũ Phàm trở nên to và thô hơn.
“Cả hai người phụ nữ đều đã phản bội cậu, dùng họ để đổi lấy cơ hội quan trọng cho người mới mà cậu đang bồi dưỡng, chắc xứng đáng nhỉ?”
Đôi mắt Hàn Vũ Phàm thâm thúy, trong con ngươi màu hạt dẻ hiện lên một tia hận ý, hóa ra lão già này không chỉ ngủ với Mặc Vũ Nhu, mà còn thuận thế nhòm ngó Đường Ninh.
Đêm trao giải là vì Mặc Đình nên mới nễ nang, hiện tại biết Đường Ninh dựa vào đàn ông để đi lên, ông ta đương nhiên không phải kiêng nễ gì nữa.
“Đồng ý không?”
“Nói miệng không bằng chứng, chúng ta cần phải ký hợp đồng!” Hàn Vũ Phàm sợ đối phương nuốt lời.
“Được… địa điểm do cậu quyết.”
Trong phòng của Hàn Vũ Phàm không ngừng truyền ra tiếng nói chuyện của Hàn Vũ Phàm với người khác, mà lúc này, Mặc Vũ Nhu đã dựa vào cửa từ lâu, nghe câu được câu không, nhưng cô ta không chút biến sắc… Cô ta không biết Hàn Vũ Phàm cũng bán đứng cô ta, nhưng cô ta nghe thấy hai từ Đường Ninh..