Đương nhiên, cô không sợ cạnh tranh.
So với những người mẫu suôn sẻ từ khi mới ra mắt, thì cô cũng đã trải qua những thăng trầm, sớm nhìn thấu thói đời nóng lạnh.
Vì vậy cô còn sợ gì nữa? Không gì đau đớn hơn khi bị người yêu phản bội, bị tiểu tam chà đạp, bị công ty người mẫu hàng đầu phong sát.
Nhưng thực sự đáng sợ chính là những kẻ ra tay tàn nhẫn sau lưng cô.
Họ mới là những người sợ ngã xuống nhát.
Nghĩ đến đây, lòng Đường Ninh bình tĩnh hơn nhiều, nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần biến mắt.
“Vợ à, em phải biết là, mặc dù Hải Thụy là của anh, nhưng anh là của em… Cho nên, chỉ cần em muốn, cả giới giải trí cũng không có ai có thể là đối thủ của em, nhưng… em không cần làm như vậy.”
Đường Ninh cố dựa vào trong vòng tay Mặc Đình, hấp thụ mùi ấm áp trên người anh, giống như bị trúng độc, khiến người ta nghiện khó bỏ: “Đúng vậy, em có anh.” Đường Ninh lẫm bằm nói.
Nói xong, cô chủ động ngửa mặt, hôn lên yết hàu của Mặc Đình: “Em muốn anh.”
“Uhm?” Mặc Đình nghe không rõ, khẽ ậm ừ một tiếng, kèm theo nghỉ hoặc.
Đường Ninh kéo lấy cỗ Mặc Đình, ở bên tai anh lặp lại một lần: “Em muốn anh.”
Lời nói vừa dứt, Mặc Đình trực tiếp nghiêng người cô để ôm, quay người trở về phòng ngủ.
Còn Đường Ninh thì mỉm cười hài lòng, bởi vì cô muốn sự kết hợp gần gũi nhất, muốn anh… ở trong cơ thể cô, loại tư vị đó sẽ khiến cô càng gần trái tim Mặc Đình hơn, lắng nghe nhịp tim yên ổn và mạnh mẽ của anh.
7 giờ tối, ban tổ chức cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm tổ chức họp báo.
Dưới ánh đèn sân khấu, người phụ trách ngồi trên sân khấu, chờ phóng viên đặt câu hỏi, trả lời cụ thể những câu hỏi về vấn đề liên quan tới quy định ngầm của ban giám khảo trong cuộc bầu chọn người mẫu lần này.
“Xin hỏi nội dung thỏa thuận giữa Giải trí Thiên Nghệ và nghệ sĩ Lý Dục có thật không? Liên quan tới vai nữ chính của sự việc leo giường còn có những ai?”
“Chính xác là sự thật.
Theo điều tra hiện tại, người mẫu liên quan chủ yếu có Mặc Vũ Nhu – nghệ sĩ của Thiên Nghệ.
Mặc dù Đường Ninh có bị nhắc đến, nhưng không nằm trong phạm vi của quy tắc ngầm.” Người phụ trách nghiêm túc trả lại chân tướng sự thật ban đầu.
“Các vị sao có thể bảo đảm Đường Ninh vô tội?”
“Cho dù Lý Dục không tham gia bỏ phiếu cho Giải thưởng cống hiến, lẽ nào ông ta không thể mua giám khảo khác sao?”
“Giải trí Thiên Nghệ vốn là một công ty hạ tam lạn(*).
Đường Ninh leo đến vị trí ngày hôm nay, lẽ nào không phải do leo giường?”
(‘)hạ tam lạn: chỉ người thấp hèn, đê tiện, không có tiền đồ Người phụ trách mặc vest, đi giày da, thấy phóng viên đặt câu hỏi như vậy, trong lòng đã có tính toán, những phóng viên này đến đây không phải để tìm ra sự thật, không phải để điều tra quy tắc ngầm của ban giám khảo cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm, mà là để gây khó dễ cho Đường Ninh…
Ông ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng như thế này, các ngành đang ở sau lưng bôi đen nhau.
Nhưng muốn mượn phía ban tổ chức của cuộc bầu chọn người mẫu làm bia để gây khó dễ cho Đường Ninh thì có phần ác độc và tự tin quá.
Vì vậy, người phụ trách nhếch môi, lớn tiếng hỏi lại phóng viên: “Ban tổ chức đã công bố các thành phần cấu thành của Giải thưởng cống hiến, trong đó quan trọng nhất là những đóng góp, cống hiến của người mẫu, chiếm 70% toàn bộ tỷ lệ.
Thành tích của Đường Ninh rõ như ban ngày, 30% còn lại mới là phiếu bầu của ban giám khảo, bạn cảm thấy Đường Ninh hay Lý Dục có bản lĩnh lớn như thế, mua được tất cả giám khảo à?”
“Hôm nay tôi ngồi đây vốn vì muốn trả lại chân tướng sự thật.
Nếu phương tiện truyền thông các bạn vì lợi ích riêng, hoàn toàn coi thường sự thật, đảo ngược trắng đen, hướng khán giả theo hướng bóp méo sự thật, tôi khuyên bạn nên đổi chỗ khác để bôi đen Đường Ninh hiệu quả hơn.”
Một số hãng truyền thông bị nhìn thấu ý đồ, đột nhiên bối rối quay đầu lại, không nói nữa.
“Công ty giải trí Thiên Nghệ là hạ tam lan, nhưng không phải ai cũng là người xấu.
Ví dụ, cha mẹ bạn là tội phạm, kẻ cờ bạc.
Điều đó có đại biểu rằng bạn cũng thế? Đường Ninh là người thế nào, tôi không bình luận, nhưng nói không có bằng chứng, cứ bịa đặt người ta leo giường, có thể thấy phóng viên các bạn vì làm tin giật gân lấy lòng mọi người mà đến điều cơ bản nhất h là lương tri cũng từ bỏ.
Tôi nghĩ đây mới là gốc rễ của mọi điều ác độc, nực cười nhất là các bạn vẫn cười chế nhạo người ta leo giường, chẳng qua là chó chê mèo lắm lông thôi…”
“Đối với tác động tiêu cực mà cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm lần này gây ra với công chúng, thay mặt ban tổ chức, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến công chúng…”
Đường Ninh ngồi trên ghế sô pha ở nhà, không nói lời nào, xem buổi họp báo phát sóng trực tiếp.
Đối phương đã thẳng thắn và quả cảm đánh vào mặt phóng viên trước công chúng.
Trong hoàn cảnh tồi tệ đó, lại vì cô mà sửa lại án sai, đòi lại sự trong sạch khó giành lại được.
“Thật hiếm thấy, trên đời này vẫn có người tốt, dám nói ra sự thật.”
Nhưng Đường Ninh vừa nói ra, chị Long đã gọi điện tới.
Tên paparazzi nắm bằng chứng về quy tắc ngầm của Lý Dục vốn không chịu hợp tác, mà còn ra giá cao.
Quả nhiên người lương thiện dễ bị lừa, bắt nạt.
Đến một tay paparazzi cũng nhân cơ hội để tống tiền cô.
“Chị Long, chị quay lại đi.
Em không thích bị uy hiếp.” Giọng điệu của Đường Ninh gần như bình tĩnh.
“Nhưng…”
“Chúng ta lại nghĩ cách khác, tin em…”
Chị Long không còn cách nào khác, tranh luận với đối phương vài câu, cuối cùng ra về tay không: “Đường Ninh, loại paparazzi đó đến là vì tiền.
Nếu chúng ta không dùng tiền, thì cậu ta có thể giúp chúng ta minh oan, đương nhiên cũng có thể giúp người khác gài bẫy sau lưng chúng ta.”
“Chỉ cần chị bắt đầu cái mở đầu này, cậu ta sẽ là tống tiền, bắt chẹt vô số lần.
Không tin chị cứ thử xem.” Loại chuyện này, không phải cô chưa từng thấy.
Cô vô tội, vậy không có đạo lý phải cho không người khác tiền.
“Chị hiểu rồi.” Chị Long gật đầu, không nên dễ bị kích động như vậy, suýt nữa gây rắc rối cho Đường Ninh.
Nếu cô thật sự dùng tiền, nói không chừng lại nằm trong tay đối phương, nhưng để người ta nghĩ rằng Đường Ninh thực sự có vấn đề thì…
Thực tế, có ban tổ chức cuộc bầu chọn người mẫu hàng năm làm rõ, tình cảnh của Đường Ninh đã có thay đổi đáng kể.
Cô ấy có một lượng lớn người hâm mộ cuồng nhiệt.
Người hâm mộ đã sắp xếp được rất nhiều điểm đáng ngờ của sự cố này.
Ở một mức độ nhất định, họ lấy được ấn tượng tốt của những người qua đường.
Sau đó, Đường Ninh lại đưa ra tuyên bố, đã ủy thác cho luật sư gửi một lá thư của luật sư cho Thiên Nghệ, cáo buộc công ty giải trí Thiên Nghệ làm tổn hại danh dự của cá nhân cô.
Ngay khi tuyên bố này được đưa ra, mọi người đều thấy Đường Ninh quyết tâm bảo vệ danh dự của mình.
Khi độ nổi tiếng lên cao, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ Thiên Nghệ, nhưng Thiên Nghệ đã lấy oán báo ân, khiến cô ấy chịu oan ức bắt công, danh dự bị tổn hại không thể lấy lại.
Nhưng cô ấy lại không trực tiếp kiện Hàn Vũ Phàm, cũng không tính toán chỉ li những bát công mà Thiên Nghệ đã gây ra cho cô.
Cô ấy chỉ truy cứu ảnh hưởng không tốt của việc leo giường này tới cô ấy, chỉ muốn kiên quyết chứng tỏ rằng cô ấy không làm quy tắc ngầm, không có thái độ và lập trường leo giường.
Còn về Thiên Nghệ hay Hàn Vũ Phàm, cô chỉ dành bốn chữ: “Không ai nợ ai”.
Đồng thời, ngoại giới cũng nhận ra một tín hiệu rằng Đường Ninh rời khỏi Thiên Nghệ là chuyện không thể tránh khỏi!
Vậy tiếp theo, cô ấy sẽ “hoa rơi nhà ai”?
Mặc Đình ngồi trong phòng làm việc, vẫn luôn chú ý đến việc giới truyền thông suy đoán chuyện đi hay ở của Đường Ninh.
Thực ra, anh rất muốn trực tiếp ký hợp đồng nhận Đường Ninh về dưới trướng của Hải Thụy….