Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Nghe thấy câu nói kia của Mặc Đình, Đường Ninh ấm lòng cười cười, đúng vậy…
Thích có đôi khi chỉ là chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần em muốn làm cái gì, anh liền đi cùng em, biết cái gì quan trọng nhất đối với em, liền nỗ lực giúp đỡ.

“Anh ăn cơm chưa?”
“Để anh gọi giúp việc làm, ngày mai em còn phải làm việc, mau đi nghỉ ngơi đi.” Mặc Đình kéo cô từ trên ghé salon lên.

“Catwalk vào buổi tối không cần phải gấp.” Trái lại Đường Ninh đẩy Mặc Đình: “Đi tắm đi, em nấu cho anh, một lát là xong rồi.”
Mặc Đình không ngăn cản được cô, cũng không muốn đả kích sự tích cực của cô, nhưng vẫn dặn dò một câu: “Cần thận đừng để bỏng!”
“Mặc tổng, hình như anh lại xem em là một đứa bé rồi? Mà hơn nữa, anh không được cướp đoạt thú vui làm vợ của em.”
Mặc Đình bất đắc dĩ liếc nhìn cô, bên ngoài Đường Ninh đao thương bất nhập như thế, nhưng ở trước mặt anh, Đường Ninh vẫn giống như là một đứa bé.

Cuối cùng, vẫn là Mặc Đình nhận thua, tiến vào phòng ngủ tắm rửa, cho đến khi anh nhanh chóng quay trở lại phòng ăn thì đã thấy trên bàn bày một bát mì tỏa ra mùi hương thơm ngát, mà Đường Ninh thì đang kéo ghế ra giúp anh.

Trái tim Mặc Đình đập rất nhanh, bởi vì cảnh tượng chân thật đầy hạnh phúc và trân quý như thế, dù có bao nhiêu tiền, quyền thế có lớn thế nào cũng không thể tìm thấy một người có thể vì mình mà nấu một bát mì thơm ngào ngạt như thề.


“Không thích sao?”
Mặc Đình lắc đầu, ngồi xuống ghé dựa, thỏa mãn ăn hết bát mì.

Đường Ninh ngồi bên cạnh hỏi anh: “Ngoại trừ công việc, em chưa từng thấy anh tham gia những hoạt động giải trí khác.”
“Thời gian rảnh rỗi chỉ đủ cho anh xem một tập phim.” Mặc Đình thấp giọng nói.

“Vậy thì…ăn xong chúng ta cùng xem đi? Dù sao trong nhà cũng có chỗ xem phim…” Đường Ninh đề nghị.

“Nhưng mà nói trước, phim anh thích xem, chưa chắc em đã thích.”
“Vậy thì có vấn đề gì?”
Thật ra Đường ninh coi như đây là vừa học vừa thực hành, câu nói “anh sẽ đi cùng em” của Mặc Đình, thật ra đã khiến cô rất cảm động, khoảng thời gian trước đều là Mặc Đình đi cùng cô, cho nên hiện tại cô cũng muốn hiểu rõ hơn về Mặc Đình.

Sau bữa tối, Đường Ninh quả thật tuân thủ lời hứa xem phim với Mặc Đình, Mặc Đình cho rằng cô sẽ ngủ quên, lại không ngờ từ đầu đến cuối cô đều xem rất chăm chú, hai người thỉnh thoảng cũng thảo luận đôi câu về kịch bản, cảm giác như thế thật là tốt…
Ít nhất là, bọn họ đều muốn cố gắng hòa nhập vào thế giới của đối phương…
Sáng sớm hôm sau, Đường Ninh còn chưa rời giường đã nhận được điện thoại của Lan Hè: “Đường Ninh, tâm trạng hôm nay thế nào?”
“Có chuyện gì, xin Lan tổng nói thẳng.” Đường Ninh cười cười, cũng không thích quanh co lòng vòng.


“Buổi tối hôm nay, trong buổi catwalk Royalty, tôi sẽ để cho Dương Tịnh đưa người mẫu mới phỏng vấn được đến quan sát học hỏi, có thể mọi người sẽ gặp mặt nhau.”
Đường Ninh nghe xong liền hiểu Lan Hề đang cho cô cơ hội vả vào mặt Dương Tịnh, để cho cô giải quyết mối thù trong lòng đối với Dương Tịnh sao? Đường Ninh im lặng một lúc, sau đó hứa hẹn: “Lan tổng, tôi cũng không thích gây chuyện, nhưng với điều kiện là Dương tiểu thư phải biết thức thời.”
“Cho cô cơ hội này, cô cứ việc…”
Lan Hề làm như vậy, đơn giản cũng vì cảm thấy Dương Tịnh khua tay múa chân quá nhiều sau lưng cô ấy, mà giải trí Tranh Điền hiện tại không có mấy người có thể khiến Dương Tịnh chịu thiệt thòi.

Mà để Đường Ninh ra tay, tức là bán cho cô một nhân tình, lại đạt được mục đích dạy dỗ Dương Tịnh, sao lại không làm?
Đường Ninh rất chán ghét cảm giác bị người khác lợi dụng, trong những năm bị Hàn Vũ Phàm lừa dối như mát hét tất cả kia, cô đã cảm nhận được cảm giác này quá nhiều lần, cho nên…
“Lan tổng yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
Lan Hề rất hài lòng, bởi vì Đường Ninh rất biết tiến lùi đúng lúc, cho nên cô ấy cảm thấy thật may mắn khi kéo được Đường Ninh xuống dưới trướng của Tranh Điền.

Thế nhưng Đường Ninh chỉ đơn thuần muốn diễn tốt buổi catwalk Royalty này.

Chỉ cần Dương Tịnh không làm gì quá đáng!
Ba giờ chiều, Đường Ninh thấy thời gian còn sớm, để chị Long lái xe đến gần Hải Thụy, cô muốn tự mình chờ Mặc Đình tan làm, hai người ở trong xe nghe quảng cáo, trong lúc vô tình lại nghe được tin tức của Lam Vũ, chị Long theo bản năng đổi sang kênh khác.


“Đường Ninh, Lam Vũ này, em cứ để yên như thế sao? Người ta lấy danh hiệu Tiểu Đường Ninh, còn không hề kiêng nễ gì cả.” Chị Long có chút căm giận.

“Tiểu Đường Ninh dù sao cũng không phải Đường Ninh, đằng trước không phải vẫn còn một chữ “Tiểu” sao? Coi như cô ta bỏ đi chữ “Tiểu” kia, cũng không thể biến thành em được.”
Dáng vẻ Đường Ninh tùy ý, cũng không để Lam Vũ trong lòng.

“Nhưng mà…”
“Chị Long, người ta chỉ dùng một cái danh Tiểu Đường Ninh, chứ cũng chẳng làm gì em, chẳng lẽ chúng ta chỉ vì nguyên nhân là một cái biệt danh mà làm quá lên rồi đi tìm cô ta gây phiền phức? Điều này thật vô lý…” Đường Ninh lắc đầu: “Câu nói này em đã nói vô số lần rồi, thù này không phải không báo, mà là chưa đến lúc.”
Chị Long thè lưỡi, cũng không nói nữa, chị ấy mặc dù thích phàn nàn, nhưng cũng không phải là người hay làm loạn, biết Đường Ninh có kế hoạch của mình, chẳng qua là những người này chưa ra tay, chỉ cần Lam Vũ rục rịch, Đường Ninh… tuyệt đối sẽ không phụ lòng kẻ địch khiêu khích.

Đây là thái độ của cô từ lúc quay lại nghề đến bây giờ.

Đến dưới lầu của Hải Thụy, Đường Ninh gọi điện thoại cho Mặc Đình: “Mặc tổng, có thể trả lại chồng cho em được không?”
Mặc Đình nhịn không được cong khóe môi, cũng nhìn đồng hò: “Mới ba giờ, tan làm lúc này có phải là quá sớm hay không?
Không phải đã hẹn trình diễn xong sẽ trực tiếp gặp nhau sao?”
“Thế nhưng em muốn đón anh tan làm, ăn cơm cùng anh xong rồi mới đi.”
“Em đang ở nhà sao?”
“Em đang ở dưới lầu của công ty anh.” Đường Ninh nhỏ giọng đáp.


“Chò anh năm phút.”
Đường Ninh cười cười, cúp điện thoại, mà chị Long quan sát ánh mắt của cô, cũng không nhịn được quay đầu lại nói: “Em có biết thời gian gần đây em rất hay cười không? Khoảng thời gian trước bị tên Hàn Vũ Phàm cặn bã đó hại, chị còn tưởng cả đời này đều phải nhìn Đường Ninh có khuôn mặt lạnh tanh…”
Nhắc đến cái tên Hàn Vũ Phàm này, Đường Ninh rõ ràng kinh ngạc một chút, mà chị Long cũng tự đánh mình một cái: “Đánh cái miệng thối này, nói vớ vẫn gì thế không biết.”
Đường Ninh cúi đầu xuống, rất nhanh sau đó Mặc Đình đã tìm được xe của các cô, đồng thời tự mình ngồi lên xe: “Sao lại đột nhiên đến đây?”
“Nếu như em không đến, có phải anh lại định tùy tiện ăn chút đồ ăn gì đó không dinh dưỡng ở trong công ty rồi tiếp tục làm việc không?”
Mặc Đình tự nhiên ôm vai cô, cười nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu…”
“Thật ra em cũng không biết, chỉ là bỗng nhiên em muốn làm như vậy… cho nên mới đến, Đình… có đôi khi em cứ lo trước lo sau, thái độ còn nhăn nhăn nhó nhó, có phải đã khiến cho anh cảm thấy trong lòng không thoải mái hay không?”
Mặc Đình biết, Đường Ninh đối với mối quan hệ của bọn họ đã quá mức cần thận.

“Yên tâm đi, sau này em sẽ nhẹ nhàng một chút, tin tưởng anh hơn chút.”
Mặc Đình xoa xoa bờ vai của cô, không nói gì, bởi vì anh biết, Đường Ninh cần thận, cũng là vì không muốn có nhiều phiền phức như thé, chỉ là đôi khi, rõ ràng có những chuyện anh có thể ra mặt, Đường Ninh lại cứng rắn tự mình đối mặt, anh sẽ cảm thấy mình thật vô dụng.

Hóa ra không phải cô không biết… còn có ý giải thích.

Cho nên ở một góc mà Đường Ninh không thấy được, Mặc Đình không nhịn được mà nở nụ cười, mà nụ cười này khiến cho chị Long nhìn Mặc Đình qua kính chiếu hậu có chút choáng váng…
Bởi vì quá đẹp trai….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận