Mặc Đình vuốt tóc Đường Ninh rồi ôm Đường Ninh trong vòng tay với cử chỉ thân mật nhát, nhất là sau khi nghe Đường Ninh thổ lộ, Mặc Đình hận không thể lầy ra thứ đẹp nhát trên thế giới này, ngay cả móc ra trái tim của mình đặt vào tay cô.
“Mặc dù là ở Mỹ, nhưng sức hot của xu hướng phương Đông vẫn không hề lắng xuống, em đi cạnh anh như thế này thật sự quá chiêu diêu.”
“Cho nên?” Trong mắt Đường Ninh chọt lóe vẻ thất vọng.
“Anh không ngại có một nữ phiên dịch viên xinh đẹp đâu…”
Mặc Đình cười khẽ, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Để em tiếp xúc sớm với Hollywood cũng là một chuyện tốt, bàn đàm phán nước ngoài không dễ dàng chút nào.”
“Anh không sợ em tiếp xúc với bí mật của Hải Thụy sao?”
Đường Ninh thoải mái nhẹ giọng hỏi.
“Của anh đều là của em, huống chỉ là Hải Thụy?” Mặc Đình phản bác: “Như em muốn nuôi gia đình, anh cũng thật sự không ngại lui về phía sau, thay em rửa tay gác kiếm nấu canh.”
“Nghĩ hay lắm… ngoan ngoãn kiếm tiền đi, tổng giám đốc Mặ!
cĐừng lười biếng.”
Mặc Đình buồn cười, đột nhiên cảm thấy cuộc hành trình trước đây thật nhàm chán, vì có sự đồng hành của Đường Ninh, mọi thứ đều trở nên mới lạ và không còn buồn tẻ nữa.
Đường Ninh là một người tham vọng, nhưng cô không bao giờ đưa tham vọng về nhà bởi vì cô hiểu rất rõ về thân phận của mình.
Giới giải trí Thịnh Kinh vẫn đang điên cuồng đồn đoán về sự việc của Lam Vũ, bởi vì sau khi bị EH tát vào mặt và bị trợ lý vạch mặt, Lam Vũ không còn chịu được sức công phá của dư luận nữa, đồng thời trực tiếp quay video xin lỗi.
Một đứa trẻ mười sáu tuổi xuất hiện trước ống kính một cách lôi thôi lếch thếch, mắt đỏ hoe van xin công chúng tha thứ, lại còn mời một nhóm thủy quân điên cuồng minh oan cho mình, xem ra vẫn đang muốn xoay người.
Lan Hề đã nói chuyện riêng với An Tử Hạo, muốn biết cách anh ta xử lý tiếp theo, và quan điểm của anh ta về Đường Ninh.
Cầm trên tay chiếc máy tính, An Tử Hạo đã tẫy sạch hoàn toàn vẻ ngoài thô kệch khi mới về nước, cuối cùng lại có dáng vẻ của một người đại diện vàng.
“Không thể bỏ qua Lam Vũ…” An Tử Hạo nhìn xuống máy tính nói: “Nếu không có Đại Đường Ninh, Trung Đường Ninh, Đường Ninh Ninh, Đường Tiểu Ninh, sẽ không có kết thúc.”
“Vậy anh định trở thành người đại diện của Đường Ninh sao?”
Lan Hề vui mừng khôn xiết.
An Tử Hạo ngắng đầu nghịch cây bút trong tay: “Chỉ cần cô ấy muốn.”
“Tôi thừa nhận răng lúc đâu, tôi nhìn cô ây với vẻ kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận rằng cô ấy rát thú vị.”
“Tôi tin tưởng vào khả năng của anh.” Lan Hề gật đầu: “Tuy nhiên, Đường Ninh là một con ngựa hoang rất khó thuần phục, ở một mức độ nào đó cũng giống như anh, vì vậy tôi nghĩ hai người có thể phối hợp tốt với nhau.”
“Tôi sẽ trao đổi với cô ấy.”
“Mà này, khi nào thì anh nhận chức giám đốc nghệ sĩ?” Lan Hề nhíu mày hỏi.
Cô cân nhắc giữa Dương Tịnh, La Hạo và An Tử Hạo, thật ra trong lòng cô tin tưởng vào hành vi của An Tử Hạo hơn, nhất là hai người Dương Tịnh và La Hạo đều không coi cô là tổng giám đốc trong mắt, vì vậy cô càng mong An Tử Hạo lấy lại được vị trí đó.
“Tôi không có hứng thú với những thứ đó.
Tôi chỉ muốn làm người đại diện cho Đường Ninh.
Đương nhiên, nếu có người chống lại tôi, tôi sẽ không khách sáo.” An Tử Hạo nói xong thì đóng máy tính lại, trong mắt hiện lên tỉa lạnh lẽo.
“Anh có biết trong cuộc họp thường lệ hôm nay, Dương Tịnh vẫn đề nghị tôi ký hợp đồng với Lam Vũ vào công ty không?”
Lan Hề buồn cười lắc đầu.
“Tổng giám đốc Lan, đã đến lúc chiêu kiếm.”
“Lễ ký kết sẽ diễn ra vào 3 ngày sau, anh hãy nhanh chóng giải quyết sạch sẽ chuyện của Lam Vũ và trao đổi thời gian với Đường Ninh.
Tắt nhiên, nếu anh không thể khiến Đường Ninh quay lại thì tôi sẽ thông báo rằng anh đã trở lại Tranh Điền, để chuyện của Đường Ninh lắng lại một chút.”
An Tử Hạo nhẹ gật đầu, mọi chuyện Lan Hề cân nhắc đều luôn suy nghĩ thấu đáo.
Sau đó, An Tử Hạo rời khỏi văn phòng của Lan Hề, nhưng trên đường lại gặp Dương Tịnh, hai người gặp nhau, Dương Tịnh nói với An Tử Hạo: “Chuyện lúc trước tôi không cố ý tung ra cho truyền thông.”
An Tử Hạo ngẳng đầu lên với thái độ thờ ơ: “Dương Tịnh, tôi…
An Tử Hạo đã trở lại, nên tôi sẽ không cho ai có cơ hội làm tổn thương tôi nữa, huống chỉ là cơ hội làm tổn thương nghệ sĩ của tôi.
Sắc mặt Dương Tịnh thay đổi, thông tin nghệ sĩ trong tay càng chặt: “Chúng ta đã từng là bạn tốt như vậy.”
“Suyt… đừng nói những lời khiến người khác ghê tởm.”
Nói xong, An Tử Hạo rời khỏi công ty, để lại Dương Tịnh ở lại, nắm chặt tay, cùng chờ xem.
Nghệ sĩ?
An Tử Hạo, anh nghĩ rằng với nguồn lực hiện tại của anh thì cần bao nhiêu năm mới có thể đào tạo ra một người mới nỗi tiếng như vậy? Dương Tịnh chế nhạo trong lòng.
Nhưng cô ta không ngờ rằng chiếc mặt nạ kiêu hãnh của mình sẽ sớm bị xé nát.
Lúc này, Đường Ninh vừa mới đến Mỹ, không lâu sau khi vào khách sạn, Mặc Đình đã sai người mang theo dụng cụ cải trang, Đường Ninh đội tóc giả rồi đeo kính râm vào, nhìn cũng vô cùng chỉnh tề, chuyên nghiệp, thoạt nhìn quả nhiên là một người mẫu rút lui khỏi hào quang, hóa thân thành nữ phiên dịch.
Hai người thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp đến thẳng bệnh viện nơi diễn viên Hải Thụy nằm.
Vì có sự bao che của Mặc Đình và Lục Triệt nên thân phận của Đường Ninh không bị người khác phát hiện.
Diễn viên là một nam một nữ, nữ diễn viên trong đó có thể được coi là một người nỏi tiếng.
Vì vụ nỗ nên hai người họ bị thương ở các mức độ khác nhau và cần thời gian hồi phục lâu dài.
Tuy nhiên, đoàn làm phim không thừa nhận rằng đó là trách nhiệm an toàn của mình, còn chụp mũ vào đầu của diễn viên, đồng thời yêu cầu Hải Thụy bồi thường.
Lý do khiến Mặc Đình phải ra mặt là vì lo cho người bạn của mình lâm vào tình thế khó xử, nếu không, theo tính khí của Mặc Đình thì đội luật sư của Hải Thụy chưa bao giờ thua kiện.
“Tổng giám đốc, tôi đã liên hệ với đoàn làm phim, bên kia đồng ý gặp mặt vào sáng mai.” Lục Triệt vừa đi vừa nói với Mặc Đình.
“Vậy hãy chơi với bọn họ.” Mặc Đình bình tính đáp.
“Ngoài ra, ngài Asa đã đặt chỗ trong nhà hàng rồi, chỉ đợi chúng ta qua thôi.”
“Vậy thì đi thôi.” Mặc Đình vừa đáp vừa nắm lấy tay phải của Đường Ninh khuất tầm mắt người khác.
Đường Ninh sững sờ một chút, cô còn tưởng rằng người đàn ông này khi bận rộn sẽ quên mắt sự hiện diện của cô, nhưng thật ra anh không bao giờ quên đặt ánh mắt lên người cô.
Hai người đi gặp bạn của Mặc Đình ở Mỹ, là con lai bằng tuôi Mặc Đình, chỉ có điều trời sinh tính phóng đãng, hay chơi bời, đương nhiên loại người này làm việc rất thuận lợi nên công ty điện ảnh truyền hình bọn họ thành lập cũng rất nồi tiếng.
Chỉ là anh ta rất yêu phụ nữ đẹp, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi chân dài của Đường Ninh…
Khi Đường Ninh bước vào nhà hàng, anh ta trở nên hưng phấn, thậm chí còn không nói chuyện chính mà trực tiếp hỏi Mặc Đình: “Đây là thư ký của anh sao?”
Mặc Đình nhìn ánh mắt của anh ta, sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Tốt hơn hết là anh nên rời mắt khỏi cô ấy đi.”
“Sao vậy? Cô ấy là bạn trên giường của anh sao?”
Mặc Đình còn chưa kịp nói gì thì Đường Ninh đã đoạt trước: “Đúng là bạn cùng giường, nhưng thời hạn hiệu lực là cả đời.”
“Tình nhân?”
Mặc Đình trực tiếp kéo người qua, đánh dấu chủ quyền: “Vợ!”
“Nên anh hãy bỏ ngay cái ánh mắt lỗ mãng kia đi.”
“Loại vợ gì? Loại thông gia sao? Chẳng lẽ anh định trở mặt với tôi vì cô ấy à2”
Mặc Đình ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Thế thì không cần, nhưng tôi có thể giết anh đáy.”.