Mặc Đình vừa trở về, Đường Ninh liền hoàn toàn trút bỏ lo lắng của mình.
Hai người ôm nhau rất lâu cho đến khi An Tử Hạo gọi điện thoại thúc giục/
“Em đi đi.
Anh tắm rửa gội đầu rồi cũng phải đến công ty ngay lập tức.” Mặc Đình dịu dàng nói/
Đường Ninh gật đầu, tất cả lo lắng cùng sợ hãi trong lòng lúc trước đều bị quét sạch.
Trước Mặc Đình, rõ ràng cô cũng từng ở bên Hàn Vũ Phàm vài năm, nhưng… cô chưa bao giờ có cảm giác này.
Trái tim dường như gắn một sợi dây với Mặc Đình/
Chỉ cần Mặc Đình xảy có chuyện, cô sẽ bị kéo đau/
Nghĩ tới An Tử Hạo vẫn đang đợi, Đường Ninh rời khỏi vòng tay Mặc Đình, đi ra ngoài/
Ở cổng Khải Duyệt Đề Cảnh, An Tử Hạo đang ngồi trong xe bảo mẫu đợi Đường Ninh.
Hiện giờ cô là người mẫu hợp đồng của Giải trí Tranh Điền, nên Tranh Điền cũng dành cho cô sự đối đãi và tôn trọng nên có/
An Tử Hạo nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện, lập tức bảo vệ Đường Ninh lên xe.
Ngay lúc đóng cửa xe lại, An Tử Hạo đột nhiên nói với Đường Ninh: “Đường Ninh, rốt cuộc cô có rõ mục tiêu của cô là trở thành siêu mẫu hàng đầu không? Nếu cô biết rõ điểm này, thì nên nắm lấy cơ hội cuối cùng, làm việc không ngừng nghỉ, chứ không phải là đắm chìm trong nhỉ nữ tình trường.
Lẽ nào cô không hiểu rằng đây là một quả bom hẹn giờ sao?”
“Tôi không phải muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, tôi chỉ nhắc nhở cô rằng nếu cô bị phát hiện… thì tất cả những gì cô đã làm trước đây đều sẽ uỗng phí…”
Đường Ninh hiểu sự lo lắng của An Tử Hạo, bởi vì bản thân anh ta cũng đã từng trải qua cảm giác rơi xuống địa ngục một lần, nhưng cô không phải Vân Hinh, và Mặc Đình cũng không phải An Tử Hạo/
“Nước ngoài có rất nhiều người mẫu kết hôn sinh con, nhưng vẫn đi catwalk.”
“Vậy phải xem cô và người đàn ông đang được che giấu có bản lĩnh thế nào…” An Tử Hạo nói thẳng: “Đương nhiên, cô cảm thấy không cần phải lo lắng, thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Đường Ninh nhắm mắt lại, như đang trầm tư, một lúc lâu sau, cô mới nghiêm túc nói: “Tôi vì anh ấy mới liều mạng leo lên/
Anh cảm thấy tôi sẽ vì trở thành siêu mẫu mà rời xa anh ấy sao?”
“Vì vị trí siêu mẫu, tôi có thể từ bỏ những thứ khác, chỉ duy nhất anh ấy là tuyệt đối không được.”
An Tử Hạo hiểu ý của Đường Ninh, đột nhiên nghĩ tới tình cảnh lúc anh và Vân Hinh ở bên nhau.
Anh bị Dương Tịnh và La Hạo hãm hại, tiết lộ mối quan hệ của anh và Vân Hinh với giới truyền thông, nhưng Vân Hinh lại hiểu lầm là anh ấy khai ra mối quan hệ giữa hai người… cuộc cãi nhau đó, vụ tai nạn xe đó../
khiến cả đời này, anh đều khó có thể quên/
Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Để không khí bớt căng thẳng, An Tử Hạo đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, chuyển chủ đề: “Lát nữa chúng ta sẽ đi gặp tổng biên tập của tạp chí – HerVision.
Tôi và họ đã nói chuyện với nhau vê việc cô sẽ lên bìa tạp chí tháng Mười.
Nó rất quan trọng đối với cô, bởi vì hiện cô đang thiếu sự công nhận, tức là, số lượng người tuyến đầu không tăng lên, vì vậy chúng ta cần nhờ vào HerVision để đứng vững gót chân của tuyến đầu.”
Nhắc đến công việc, Đường Ninh gật đầu: “Tôi sẽ phối hợp thật tốt.”
“Điều bây giờ cô phải làm rõ là cô có những đối thủ cạnh tranh nào ở Tranh Điền.
Trong tay Dương Tịnh có hai người, La Hạo có ba người.
Tất nhiên, người thật sự có thể tạo thành uy hiếp với cô, hai người họ mỗi người một suất, nhưng cô phải biết rằng, thủ đoạn giành tài nguyên của hai người này, thường khá đê tiện bỉ ổi… “
“Tôi đã trải nghiệm rồi…” Đường Ninh cười nhẹ/
“Nói không chừng giờ Dương Tịnh cũng đang lấy tài nguyên của HerVision.”
An Tử Hạo chỉ đoán thế thôi, nhưng không ngò lại thật sự gặp phải cảnh tượng như này, Khi họ đến công ty đối phương, vừa hay thấy Dương Tịnh và người mẫu trong tay cùng nhau đi từ cửa lớn đi ra.
An Tử Hạo nhếch môi cười chế nhạo, bảo Đường Ninh cứ ở trong xe, anh xuống xe, chặn Dương Tịnh lại: “Đưa người mẫu đến phỏng vấn?”
“Tôi không cần phỏng vấn.
Tổng biên tập HerVision là bạn thân của tôi, vậy nên đến để đi lướt qua sân khấu thôi.
Sao thế? Anh cũng đến phỏng vấn? Nhưng… Lan tổng không cho anh dẫn dắt bất kỳ người mẫu nào.”
“Có vẻ như những năm này, bản thân cô cũng mở rộng được không ít tài nguyên…”
Sắc mặt Dương Tịnh trở nên cứng đờ, giống như bị chọc chỗ đau/
“Dựa vào tôi để đi lên, lấy đi số ghi chép công việc của tôi, xem ra thực sự là mọi việc như ý.”
“Tôi không biết anh nói gì.” Nói xong, Dương Tịnh định đưa người mẫu rời đi, nhưng bị An Tử Hạo nắm chắc cánh tay/
“Kẻ đê tiện tự khắc bị trời phạt.”
Dương Tịnh dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn An Tử Hạo, sau đó vùng ra khỏi sức kéo của anh ấy, đem người mẫu lên xe rời đi/
Sau đó, An Tử Hạo quay trở lại xe bảo mẫu, nói với Đường Ninh: “Xuống xe đi, chúng ta cũng phải đi phỏng vấn.
Nếu Dương Tịnh đã lấy đi bức chụp bìa tháng mười một, vậy…”
“Uhm?”
“Chúng ta phải giành lại bằng mọi giá.” An Tử Hạo bỗng mỉm cười: “Hai kẻ tiện nhân đó nợ tôi quá nhiều rồi.
Nên tôi đòi lại chút cũng không quá đáng.”
Đường Ninh không nói gì, chỉ nhìn Dương Tịnh lái xe rời đi/
Nếu cô nhìn không nhầm thì người ngồi ở phía sau Dương Tịnh chính là Lam Vũ/
Mấy ngày nay, bởi vì tin tức của Hải Thụy mà độ hot của Lam Vũ đã bị đè ép xuống, nhưng mục đích Dương Tịnh tìm Lam Vũ là gì?
“Lam Vũ đang ở trên xe của Dương Tịnh.”
An Tử Hạo ngắng đầu liếc nhìn Đường Ninh, đôi mắt cũng sâu thằm như nhau: “Tôi nghỉ ngờ, theo dã tâm của Dương Tịnh, nói không chừng cô ta đang muốn tự lập môn hộ.
Bây giò lôi kéo Lam Vũ vào phe của cô ta, sau này nhất định có chỗ dùng, dù sao thì, địa vị của cô đang không ngừng tăng lên, mà Lam Vũ trông rất giống cô, vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”
“Lam Vũ, nên xuống địa ngục rồi.”
Đường Ninh liếc nhìn An Tử Hạo, nhưng không nói gì.
Hai người một trước một sau tiến vào tòa nhà văn phòng của HerVision, hẹn trước với thư ký của tổng biên tập/
Thư ký đánh giá An Tử Hạo từ trên xuống dưới, sau đó nói với An Tử Hạo: “Xin lỗi anh An, tổng biên tập vừa rồi có chuyện gấp, đã bay sang Pháp rồi.”
“Tổng biên tập của các cô nói với cô như thế?”
Thư ký hơi lúng túng, nhưng cũng không phủ nhận/
“Vậy trước khi chúng tôi lên, tổng biên tập của các cô có phải vẫn nhận điện thoại của Dương Tịnh không?”
Cô thư ký lại im lặng, điều này cho thấy một chuyện, Dương Tịnh lại đang dựng rào cản cho họ, chỉ là cô ta không ngờ rằng cuộc gọi này không chỉ ngăn cản An Tử Hạo mà còn ngăn cản cả Đường Ninh nữa/
“Đi thôi.” Đường Ninh bình tĩnh, tự nhiên, cho dù bị cự tuyệt ở ngoài cửa, cũng không biểu hiện một chút cảm xúc nào/
“Có lẽ, tôi thật sự đã rời khỏi giới quá lâu.” An Tử Hạo nhún vai/
Đường Ninh hiểu rõ sự thất bại của anh, vì vậy cũng không biểu thị quá nhiều, chỉ hỏi An Tử Hạo: “Nếu tôi có thể giành được cơ hội nói chuyện với đối phương, anh có nắm chắc là có thể cướp được tài nguyên từ tay Dương Tịnh không?”
“Đương nhiên…” An Tử Hạo gật đầu/
Đường Ninh gật đầu, sau đó chỉ vào chiếc sô pha ở một bên nói: “Vậy thì ngồi ở đây chờ đi.
Lát nữa tổng biên tập đi ra, phát hiện anh biết anh ta không đi Pháp, anh cảm thấy anh ta có lúng túng mà cho anh một cơ hội không?”
An Tử Hạo đột nhiên nở nụ cười, cách này của Đường Ninh tuy rằng có chút quê, nhưng thật sự có thể vả vào mặt đối phương/.