Đường Ninh phớt lờ lời giễu cọt của người đại diện của Tần Ngữ, tiếp tục duy trì vẻ điềm tĩnh.
Mà đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, trợ lý của Statham đứng ở cửa thang máy, sau khi thấy Tần Ngữ thì lập tức tiến lên chào hỏi: “Cô Đường, xin chào… ngài Statham đã đợi cô rÖi.
Mấy người bước ra khỏi thang máy đều sững sờ, đặc biệt là Tần Ngữ và người đại diện của Tần Ngữ, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Đường Ninh cũng ngay lập tức hiểu ra sai lầm mà Statham nói phát sinh ở khâu nào.
Hóa ra là trợ lý nhận nhằm người… mà Statham cũng quên phải giải thích lại với trợ lý.
“Cô Đường?”
“Tôi không phải cô Đường!” Mặc dù Tần Ngữ khó xử nhưng vẫn trần thuật sự thật này.
“Không thể sai được, người mà ngài Statham muốn chính là cô Đường Ninh, chính là cô mà…” Trợ lý lấy bản lý lịch ra, xem qua, sau khi nhìn thấy ảnh của Đường Ninh, bỗng nhiên nhận ra sai lầm của mình: “Trời ơi, tôi làm sai rồi.”
“Vậy rốt cuộc ExcaliburQ của các cô muốn ký hợp đồng người phát ngôn với Tần Ngữ hay Đường Ninh?” Người đại diện của Tần Ngữ xen lẫn vẻ tức giận hỏi trợ lý.
Sắc mặt trợ lý đỏ bừng, úp úp mở mở nhìn Tần Ngữ, rồi lại liếc nhìn Đường Ninh, thật lâu sau cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thay vào đó, Phương Dục nói thẳng với Đường Ninh: “Đi thôi, thời gian ký hợp đồng với Statham sắp tới rồi.
Đến muộn không lịch sự cho lắm.”
Đường Ninh đi qua mấy người, đi lên phía trước nhất, bỏ lại Tần Ngữ và trợ lý đang lúng túng ở phía sau.
Người đại diện của Tần Ngữ không phục, cũng kéo Tần Vũ đi theo: “Chúng tôi cũng được trợ lý của ExcaliburQ thông báo đến ký hợp đồng…”
Trợ lý của Statham thấy thế, sắc mặt đã chuyển từ đỏ sang trắng, bởi vì tiếp theo, cô ấy không biết nên làm thế nào thu dọn tàn cuộc.
Phương Dục thấy hai người Tần Ngữ đi theo phía sau, không khỏi bật cười: “Giành không được chính là giành không được.”
“Tôi không tin.
Thật không tốt khi bỏ qua nguồn tài nguyên tốt như Tần Ngữ.
ExcaliburQ bị bệnh tâm thần mới sẽ sử dụng một người ở tuyến 18 quốc tế không có địa vị gì.”
Phương Dục không nói nữa, vì anh biết Tần Ngữ chỉ cần tiến vào sẽ càng thêm xấu hồ.
Rất nhanh, mấy người đồng thời đến văn phòng của Statham, nhưng… Statham thấy Tần Ngữ đi theo phía sau, không khỏi có chút lúng túng, đồng thời vỗ vỗ đầu nói với Tần Ngữ và người đại diện: “Thật xin lỗi cô Tần, mọi chuyện đều là lỗi của trợ lý của tôi.
Cô ấy thông báo nhầm đối tượng, thực sự xin lỗi.”
*Người phát ngôn được ExcaliburQ chọn là Đường Ninh?” Tần Ngữ hỏi thẳng.
“Không sai, là như vậy.” Statham gật đầu: “Tôi sẽ bảo trợ lý đưa cô về khách sạn.”
“Có thể cho tôi biết tại sao không?” Tần Ngữ nói chuyện rất kiềm chế, rõ ràng là không hiểu sự lựa chọn của Statham, nếu để thua siêu mẫu như Hoắc Thanh Thanh thì cô ta sẽ không nói gì, nhưng Đường Ninh tính là gì?
Cô ta giành không được với người khác của Hải Thụy, lẽ nào đến Đường Ninh cũng tranh giành không nổi?
“Đây là nhóm tuyển chọn của ExcaliburQ cùng bỏ phiếu đưa ra kết quả.
Chúng tôi cho rằng cô Đường thích hợp làm người phát ngôn cho ExcaliburQ hơn cô Tần.”
“Bầu gì, là quyết định nội bộ thì cứ nói thằng…” Người đại diện của Tần Ngữ không kiềm chế được cảm xúc bản thân, có một số lời nói không thân thiện với Statham.
Nhưng Statham lại nói thẳng: “Đó là sự xúc phạm đối với chúng tôi, cũng là sự sỉ nhục đối với chính các cô.”
“Điều mà người phát ngôn xem xét không chỉ là sức ảnh hưởng của người mẫu, mà quan trọng nhất là có phù hợp với sản phẩm của chúng tôi không.
Cô Đường quả thực phù hợp hơn cô Tần.
Tôi hy vọng công ty Tinh Hoàng có thể đưa ra sự khí phách của các cô.”
“Tiêu chuẩn thích hợp của các ngài là gì?”
Statham cũng vì thế mà mắt kiên nhẫn, nói thẳng với người đại diện của Tần Ngữ: “Ít nhất thì chúng tôi không cần một người mẫu rập khuôn, sao chép.”
Nghe được câu này, Tần Ngữ sứng sờ một chút, còn người đại diện của Tần Ngữ tức giận đến mức quay vòng tại chỗ: “Ngài Statham, tôi muốn ngài xin lỗi Tần Ngữ.
“Tôi chỉ là thuật lại sự tình.
Quả thực về mọi mặt, cô Tần đều ưu tú hơn cô Đường.
Nhưng điều mà chúng tôi muốn không phải là sự ban phước của công ty, hơn nữa cho dù cô Tần có không thừa nhận thì về mặt chuyên môn, quả thực cô cũng thực sự kém…”
“Ngài chứng minh thế nào?”
“Tôi đã cho người tìm hiểu ở Thịnh Kinh rồi.
Mỗi tác phẩm của cô Đường đều có thể gây ra sự náo động cực lớn, nhưng cô Tần thì sao?”
“Ở Bắc Mỹ gợi ra trào lưu phương Đông, khiến tạp chí TQ từ không nỗi tiếng thành bán chạy nhất, khiến lượng tiêu thụ loạt nhẫn cưới của LM trở thành quán quân.
Một lần đã giành được ngôi vị thu hút người xem của Phong Thái, tiết mục phỏng vấn nỗi tiếng ở Thịnh Kinh các cô.
Những điều này, cô Tần, cô đều từng làm được à?”
Tần Vũ bị nghẹn, bỗng không nói nên lời…
Trong đầu vốn đang nghĩ ra đủ thứ để phản bác Statham, đột nhiên một câu cũng nói không ra, tất cả bị mắc kẹt trong cổ họng, khiến cô ta khó chịu và bỏng rát.
Vì ngẫm kỹ lại, cô ta thật sự không có gì đặc biệt để đưa ra!
Cô ta không có tác phẩm tiêu biểu…
Cho dù trên sân khấu quốc tế, cô ta dễ dàng được người khác nhớ đến, nhưng theo đúng nghĩa có chiến tích như hiện tượng Đường Ninh gợi ra trào lưu thì thực sự chưa có.
Đó là một chuyện khó khăn thế nào thì người khác không biết, cô ta với tư cách là người mẫu chắc là rất rõ.
“Nếu không có chuyện gì, mời hai người về.” Statham thấy Tần Ngữ không có gì để nói, khách khí nhắc nhở hai người rời đi.
Tần Ngữ liếc nhìn Đường Ninh, trong đầu lóe lên tất cả thành tựu mấy tháng qua của Đường Ninh, cuối cùng trong lòng cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
“Tôi nhất định sẽ có một ngày thắng cô.”
Nói xong, Tần Ngữ đem người đại diện rời khỏi văn phòng của Statham, nhưng người đại diện của cô ta khó có thể nuốt trôi cục tức này: “Đường Ninh tính là thứ gì chứ?”
“Đừng nói như vậy, Đường Ninh cũng coi như thật sự có chút thực lực.
Dù sao những gì Statham nói tôi không thể phản bác.”
Sắc mặt Tần Ngữ xanh mét đáp lại một câu.
“Tần Ngữ, nhưng mát đi vai trò người phát ngôn này, cô trở về phải ăn nói thế nào?” Người đại diện chống nạnh, có chút khó chịu hỏi Tần Ngữ: “Lại một lần nữa thua Hải Thụy, hơn nữa lại còn thua một người mẫu không có địa vị quốc tế gì.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của Tinh Hoàng sẽ để ở đâu?”
“Chúng ta còn có thể làm gì?”
“Có thể thấy được, Đường Ninh thắng cô cũng rất tốn sức.
Chỉ cần hợp đồng của cô ấy cũng bị vàng, thì hai người sẽ không có thắng thua, Tỉnh Hoàng cũng coi như không thua Hải Thụy.”
Người đại diện đề xuắt.
“Cô muốn làm thế nào? Đường Ninh từ lâu đã thân trải qua trăm trận đánh, cô cảm thấy cô ấy sợ cô sao?” Tần Ngữ hừ lạnh một tiếng.
“Buổi tối, tôi trở về kiểm tra xem người đại diện của cô ấy là ai trước đã rồi lại đưa ra quyết định.” Người đại diện trầm ngâm nói.
Thực ra Tần Ngữ cũng hiểu được ngày thường Tinh Hoàng và Hải Thụy tranh đấu, mặc dù Tinh Hoàng cơ bản là ở mặt thua, nhưng ít nhất cũng là khiêu chiến ngang cấp, tuy nhiên cô ta lại thua một Đường Ninh “cấp thấp” như vậy, thì cô ta nào còn mặt mũi và địa vị gì ở Tinh Hoàng nữa?
Đây không còn là chuyện của riêng cô ta nữa, mà là chuyện giữa hai công ty Tỉnh Hoàng và Hải Thụy….