Lần này thế lực và sự chuyên nghiệp của Đường Ninh và đối phương ngang nhau, đều có ưu thế, nhưng mà so về thành tựu, đúng là thua đối phương rất nhiều.
Kể ra thì Chân Mạn Ny có tư lịch tốt hơn Đường Ninh, bản thân cũng có thời đại truyền ký của mình, về điểm này Đường Ninh bị yếu thế là không thể nghỉ ngờ.
Cho nên đối với Đường Ninh, Chân Mạn Ny là đối thủ mạnh nhất so với sàn diễn chữ T ở trong nước, chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn không thể đuổi kịp.
Không, có lẽ trong lòng của Đường Mạn Ny, Đường Ninh căn bản không được tính là một đối thủ!
Chị Long nhìn bài vote nhàm chán ở trên mạng, có chút kích động đi tới trước mặt Đường Ninh: “Em đã xem qua bài vote này chưa? Liên quan tới mông săn chắc và chân dài này.”
Đúng lúc Đường Ninh đang đọc sách, liếc sang màn hình máy tính, phát hiện số phiếu của mình cao hơn Chân Mạn Ny gấp đôi, lại thu hồi ánh mắt: “Chân Mạn Ny thắng em ở rất nhiều phương diện, lần vote này chệch lệch quá lớn, nếu để chuyên gia cho điểm, em chắc chắn không có phiếu bầu nào.”
“Sao em có thể nói như thế?” Chị Long không vui, cất máy tính, fan hâm mộ đang che chở cho Đường Ninh, ngược lại cô lại tự mình tiêu diệt uy phong của bản thân.
“Không cần bởi vì là đối thủ cạnh tranh mà chửi bới người ta, sự thật chính là như thế, nếu như bản thân mình giống như một bình hoa, chỉ dựa vào nhân khí để lấy được giải thưởng thì chị có thể chấp nhận bản thân không?” Đường Ninh gấp lại cuốn sách trên đùi, nghiêm túc nói với chị Long: “Không được tự coi thường bản thân, nhưng cũng phải thật trong sạch, tiền đồ của Chân Mạn Ny không chỉ như thế này, mà em…”
“Em làm sao?”
“Điểm xuất phát của chúng ta khác biết, mau thông báo cho người hâm mộ bảo bọn họ phải khiêm tốn.
Lúc trước em từng làm thế với Mặc Vũ Nhu, chị hi vọng em cũng vì thế mà bị đánh ngã sao?”
Ngành giải trí, chẳng qua chỉ là một trò chơi tuần hoàn nâng cao giẫm thấp.
Hôm nay mình đạp người này, mai lại có người khác giẫm lên mình.
Thứ không hề thiếu trong cái vòng này chính là tài hoa và năng khiếu, luôn luôn có người giỏi hơn, cho nên không có bắt kỳ ai vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất.
“Em có cần phải nói rằng bản thân không còn gì khác không?”
“Chị đừng nói với em rằng chị không hề chú ý đến cái người tên là Chân Mạn Ny này.” Đường Ninh lại tiếp tục lật sách ra đọc, đặt sự chú ý của mình vào trong đó.
Đương nhiên, sau khi chị Long nghe được lời nhắc nhở liền ôm máy tính ngồi xỗm ở ghế sô pha bên cạnh, cố gắng hiểu rõ Chân Mạn Ny là kiểu người như thế nào, cuối cùng chị ấy mới hiểu được ý của Đường Ninh.
Đường Ninh vẫn luôn cố ý giấu tài, ỗn định cảm xúc là điểm mâu chốt để đánh bại kẻ địch.
Dường như bắt kể lúc nào cô cũng có thể thấy rõ vị trí của mình, nhanh chóng đưa ra phán đoán đối với kẻ thù.
“Không đúng, Đường Ninh… vừa rồi người bỏ phiếu còn chưa đến một vạn, sao bỗng nhiên lại nhảy lên mười vạn rồi? Mà tất cả các bình luận cũng đều hướng về phía em…” Chị Long vừa tranh thủ lướt qua bài vote kia, đưa cho Đường Ninh xem: “Không phải là bị em nói trúng chứ? Đột nhiên chị cảm thấy trong này có mùi âm mưu.”
Đường Ninh nhận máy tính xem xét.
Quả nhiên…
Lúc này Mặc Đình đang ở công ty, cũng biết chuyện bài vote có người thuê thủy quân, cho nên sau khi anh gập máy tính lại liền gọi cho Đường Ninh: “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”
“Em cũng không lo lắng cho chính em.” Đường Ninh nhẹ giọng trả lời: “Dựa theo địa vị của Chân Mạn Ny bây giờ, cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào, chỉ là em sợ anh khó xử.
Anh đường đường là tổng giám đốc, không quan tâm đến người mẫu hạng nhất mà lại làm người đại diện cho một người mẫu hạng ba, đổi lại là em, em cũng không thể hiểu được.”
“Ò2” Mặc Đình bỗng nhiên cười khẽ, giọng nói mang theo sự hoài nghỉ hỏi Đường Ninh: “Vậy thì… em cảm thấy cô ta sẽ làm ra chuyện gì khiến anh phải khó xử?”
“Ví dụ như… cũng làm người đại diện cho cô ấy.”
“Mặc phu nhân, em đang ghen đấy hả?” Mặc Đình nghiêm túc hỏi lại, nhưng mà ý cười trên mặt đang dần lớn hớn: “Em cảm thấy Hải Thụy có thể nâng cô ta lên, thì sẽ không thể đạp cô ta xuống được sao? Chỉ là Hải Thụy khinh thường làm chuyện đó, thế nhưng… phải xem xem là ai, những năm nay giở thủ đoạn đùa nghịch, đi đường tắt, bò giường, nhận hối lộ, không có chuyện gì có thể lọt khỏi tay anh.
Hải Thụy có thể nâng cô ta đến như ngày hôm nay, cũng có thể khiến cho cô ta không còn ngày mai.”
Lúc Mặc Đình nói lên những câu này, khuôn mặt kiên định khiến người khác không thể hoài nghi.
Nếu như Chân Mạn Ny cảm thấy mình thật sự là một mớ cải thìa, thì cô ta có thể đi thử xem hậu quả như thế nào.
“Thế nhưng cô ấy là tấm thẻ bạc mà anh dùng để áp chế Tinh Hoàng…”
“Mặc phu nhân, Hải Thụy có thể bồi dưỡng ra một Chân Mạn Ny, thì cũng có thể bồi dưỡng được người thứ hai như thế.”
“Cho nên bây giờ anh đang coi em như Chân Mạn Ny để bồi dưỡng?” Giọng nói của Đường Ninh bỗng nhiên có chút ngờ vực.
“Anh đâu có làm người đại diện cho Chân Mạn Ny đâu…”
Tiếng cười của Đường Ninh vang lên trong điện thoại, mặc dù không có cái ôm an ủi của Mặc Đình, nhưng mà cô biết bản thân mình ở trong lòng Mặc Đình chính là độc nhất vô nhị, như vậy là đủ rồi.
Mặc Đình nói điện thoại với Đường Ninh xong liền để Lục Triệt liên hệ với trang web truyền thông, lập tức xóa bỏ tin tức về bài vote, để thủy quân không tiếp tục tràn vào.
Đương nhiên Lục Triệt hành động rất nhanh, đối phương cũng nhanh chóng xóa bỏ, cho nên trong khi Hạ Lâm đang không ngừng tải lại, thấy bài viết bị xóa bỏ mà hận đến nghiến răng nghiền lợi, còn chưa đến mười phút Mặc Đình đã trực tiếp nhỗ cỏ tận góc.
Hạ Lâm đương nhiên không dám tùy tiện đăng bài lần thứ hai, bởi vì làm thế sẽ để lộ ra ánh sáng rất nhiều tin tức, nhưng cũng may, chị ta đã chụp màn hình lại, trực tiếp đưa bức ảnh chụp màn hình cho Chân Mạn Ny xem.
“Đây là cái gì?”
“Bài vote của dân mạng.” Hạ Lâm hết sức cố gắng giữ cho mình nói chuyện thật tự nhiên: “Vừa rồi số người vote đã lên đến mười vạn, nhưng hiện tại đã bị xóa bỏ…”
Chân Mạn Ny nhìn bình luận của cộng đồng mạng, ngón tay run rẫy.
“Fan hâm mộ của Đường Ninh cứ ngang nhiên giãm đạp lên em như thế, em vẫn còn muốn nhẫn nhịn sao?” Hạ Lâm lấy lại điện thoại từ trên tay của Chân Mạn Ny, thở dài một hơi: “Chị biết em vẫn đang kiêng dè Mặc tổng, thế nhưng hiện tại Mặc tông cũng đứng về phía Đường Ninh.”
“Vậy chị muốn tôi làm thế nào?”
“Đương nhiên là chứng minh địa vị của mình ở Hải Thụy.” Hạ Lâm nói với Chân Mạn Ny: “Lúc trước Mặc tổng không hề hỏi thăm chuyện của nghệ sĩ, chuyện này cũng cho qua đi, nhưng hiện tại ngài ấy vậy mà lại đi làm người đại diện cho một nghệ sĩ dưới trướng của mình, chuyện này… dựa theo điều kiện của em, phải có người đại diện như thế mới là tổ hợp mạnh nhát.”
“Cái loại cắp thấp như Đường Ninh, dùng chung một người đại diện với Hoặc Thanh Thanh chẳng phải sẽ hợp lí hơn sao?”
“Chị muốn bảo tôi thấp hèn đến cầu xin Mặc tổng làm người đại diện của tôi?” Chân Mạn Ny trừng mắt nhìn Hạ Lâm, cảm thấy ý nghĩ của cô ta thật sự lạ thường.
“Làm sao lại có thể là thấp kém? Nếu như em ngại mở miệng, vậy thì… để chị đi hỏi xem ý Mặc tổng như nào, thế có được không?” Hạ Lâm dùng lời nói để dẫn dụ, đánh thẳng vào nội tâm của Chân Mạn Ny: “Đến lúc đó, nếu như ngài ấy trở thành người đại diện của em, thì khoảng cách giữa hai người lại càng gần nhau hơn.”
Chân Mạn Ny cũng không phải không dao động, hơn nữa, giống như Hạ Lâm nói, lúc trước chuyện Mặc Đình không quan tâm đến nghệ sĩ của mình, đúng là cô ta không thể lấy cớ gì, nhưng hiện tại Mặc Đình tự mình xuống núi, thì dù sao cô ta cũng mạnh hơn so với Đường Ninh mà? Cho nên cô ta chấp nhận để Hạ Lâm đến thăm dò quyết định của Mặc Đình.
Bất cứ thứ gì cô ta cũng có thể chịu đựng, nhưng địa vị lung lay, là điều cô ta không thê chấp nhận.
Mà hơn nữa, cô ta cũng không muốn phá hủy một Hải Thụy đã đoàn kết nhiều năm như thế.
Thế nhưng Đường Ninh này xuất hiện, thật sự…
Khiến cán cân của Hải Thụy bắt đầu nghiêng đi!.