Sự kiện bỏ phiếu cũng không gây xôn xao cộng đồng mạng quá nhiều, bởi vì fan hâm mộ còn đang chìm đắm trong mối quan hệ giữa Mặc Đình và Đường Ninh, trước khi không nhận được đáp án chính xác, thì sự cuồng nhiệt này có lẽ sẽ còn tiếp tục kéo dài một thời gian nữa.
Thế nhưng Hạ Lâm cũng không quan tâm, chị ta chỉ cần để Chân Mạn Ny nhìn thấy, vậy thì kế hoạch này coi như không có uỗng phí.
Bởi vì Chân Mạn Ny chấp nhận lời đề nghị của Hạ Lâm, cho nên sau khi hai người trở lại Hải Thụy, Hạ Lâm liền xin gặp mặt Mặc Đình.
Phương Dục gọi điện thoại nội tuyến hỏi ý Mặc Đình, nhận được sự đồng ý của Mặc Đình.
“Mạn Ny, chị nhất định sẽ cố gắng giúp em, em yên tâm.”
Trước khi Hạ Lâm lên lầu, chị ta nghiêm túc nhìn Lâm Mạn Ny, hai con ngươi tỏa ra ánh sáng chân thành đến mức bất thường.
Chân Mạn Ny vẫn giống như thường ngày, không nhịn được gật đầu, thái độ có chút tùy tiện.
Chờ đến lúc bóng dáng Hạ Lâm biến mắt trước mặt mình, cô ta mới cất điện thoại đứng dậy đi tìm Phương Dục.
“Tôi muốn đi lên nghe xem cô ta nói gì.”
Phương Dục nhún vai, đi cùng Chân Mạn Ny lên tầng cao nhất sau Hạ Lâm một chút.
Phòng làm việc của tổng giám đốc, từ lúc Hạ Lâm tiến vào vẫn luôn ngồi cúi đầu trên ghế salon, bởi vì chị ta không có dũng khí ngắng đầu lên nhìn Mặc Đình, người đàn ông này nắm giữ £ £ l 4:À ˆ^ – + À ` Lˆ..
^ sự sông chêt của rât nhiêu nghệ sĩ, chỉ cân tùy tiện nói một câu, cũng có thể khiến chị ta không còn đường lui.
Nhưng mà… đi đến nước này, chị ta đã thật sự không còn đường lui.
Nếu để cho Mặc Đình biết chị ta ở sau lưng khích bác mối quan hệ giữa Chân Mạn Ny và Hải Thụy, thì kết cục như thế nào không còn là việc mà chị ta có thể khống chế, đã bước lên bước đầu tiên, vậy thì mỗi một bước sau đó đều chỉ có thể là thân bắt do kỷ”.
Cho nên, Hạ Lâm khống chế nhịp tim của mình, run run rầy rẫy hỏi thăm Mặc Đình: “Mặc tổng…”
“Nói…” Mặc Đình ngồi ở trên ghế salon, bộ đồ vest màu nâu che đi thân thể cường tráng của anh.
Trước khi kết hôm với Đường Ninh, quần áo của Mặc Đình chủ yếu dùng tông màu xám đậm làm chủ, thế nhưng từ sau khi Đường Ninh thích phối quần áo cho anh, thói quen mặc quần áo của anh liền thay đồi.
Đường Ninh chọn bộ nào, anh sẽ mặc bộ đó…
“Nếu Mặc tổng đã làm người đại diện cho Đường Ninh, vậy thì… chắc là cũng sẽ suy nghĩ đến việc nhận Mạn Ny…”
“Mặc dù Mạn Ny một lòng hướng về Hải Thụy, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được thật ra trong lòng cô ấy cũng đang đấu tranh! Điều kiện của Tinh Hoàng vô cùng tốt, mà tuần trước cô ấy còn đi du lịch cùng với người thừa kế của Tinh Hoàng…”
“Thật ra tôi chỉ sợ Mạn Ny mắt đi lòng tin với Hải Thụy.”
“Hơn nữa sau khi về nước lại bị một người mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn để xa lánh…”
Mặc Đình đứng lên, hai con sâu xa nhìn chị ta, thật ra anh đã sớm biết mục đích của Hạ Lâm, nhưng chính tai nghe được lại là một chuyện khác, khiến cho người ta cảm thấy thú vị.
Thủ đoạn tàn nhẫn?
Bảo vợ của Mặc Đình anh? Là một người mới thủ đoạn tàn nhẫn?
“Tôi làm người đại diện của Chân Mạn Ny, vậy cô thì sao?”
Mặc Đình hứng thú hỏi lại: “Không có bắt kỳ một người đại diện nào có thể vứt bỏ địa vị của mình chỉ vì tranh thủ lợi ích cho nghệ sĩ, từ trước đến nay tôi không ngờ cô lại vĩ đại như thế…”
“Tôi… Tôi muốn Mạn Ny nhận được những gì cô ấy nên có.”
“Tôi làm người đại diện của Chân Mạn Ny là thứ mà cô ấy nên GỖ nã “Vâng!”
Mặc Đình im lặng hai giây sau đó đứng dậy, lạnh giọng nói: “Cô thật sự không thích hợp làm người đại diện của Chân Mạn Ny.”
Nói xong Mặc Đình hướng về phía cửa nói: “Chân Mạn Ny, vào giải quyết người đại diện của cô đi.”
Hạ Lâm hoàn toàn không thể ngờ Chân Mạn Ny sẽ đứng ngoài cửa, sắc mặt trở nên trắng bệch, hai tay run rầy siết chặt mép váy, che giấu sự bối rối của mình.
Sau đó, Chân Mạn Ny khoanh tay bước vào phòng làm việc, sau khi chào hỏi khách sáo cùng với Mặc Đình, cô ta trực tiếp trở tay giáng cho Hạ Lâm một bạt tai: “Tôi đi du lịch cùng người thừa kế của Tinh Hoàng bao giờ?”
“Người của Tinh Hoàng ném cành ô lưu cho tôi lúc nào?”
“Hạ Lâm, chị cảm thấy, tính tôi không tốt, thì trí thông minh cũng thấp đi sao?”
“Chị có biết sơ hở lớn nhất của chị là ở đâu không? Dựa vào địa vị của tôi bây giờ, người muốn làm người đại diện của tôi xếp thành cả hàng dài, nhưng chị lại có thể tình nguyện nhường lại? Chị đang đùa với tôi đấy à?”
Sắc mặt của Hạ Lâm chuyển từ trắng sang đỏ, vô cùng đặc sắc, một câu phản bác cũng không nói ra được, mà lúc này…
Chân Mạn Ny nói với Mặc Đình: “Hạ Lâm là người đại diện của tôi, tôi muốn đem về xử lý!”
“Cô đi ra ngoài đi, Hạ Lâm ở lại.” Mặc Đình lạnh lùng nói với Chân Mạn Ny.
Không vì cái gì khác, chỉ vì vừa rồi chị ta nói xáu Đường Ninh, Vốn dĩ Chân Mạn Ny còn có chuyện muốn hỏi, nhưng mà…
Mặc Đình đã mở miệng nói, cô ta đương nhiên chỉ có thể nghe theo, rời khỏi phòng làm việc của Mặc Đình.
Hạ Lâm che má rơi nước mắt, hoa lê đái vũ, vô cùng đáng thương…
Nhưng mà đối với Mặc Đình, trên thế giới này chỉ có hai loại người, một loại là Đường Ninh, một loại là người khác.
“Hình như cô vẫn còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ai mới là vua của cái giới này?”
“Mặc… Mặc tổng, tôi…”
“Cô nói Đường Ninh như thế nào?”
Trong đầu Hạ Lâm chợt hiện lên câu nói vừa rồi của mình, người mới có thủ đoạn tàn nhẫn…
“Tôi không quan tâm cô bày ra âm mưu gì sau lưng, làm bất cứ trò gì cũng, nhưng cô vừa nói ra câu nói kia, chính là tội ác tày trời.”
“Tôi…”
“Người của Tinh Hoàng mua chuộc cô, còn thuận tiện nuôi lớn lá gan của cô, dám đàm phán trực tiếp với tôi như thế.” Mặc Đình nói xong, hạ mình ngồi xuống trên chiếc ghế sau bàn làm việc, nói tiếp: “Mặc dù cô không thích hợp làm người đại diện của Chân Mạn Ny, nhưng mà… tôi vẫn cứ quyết định để cô làm việc bên cạnh cô ta.”
Hạ Lâm nghe xong câu nói này, hai mắt đột nhiên trừng lớn lên: Ị “Đừng, Mặc tổng, Mạn Ny sẽ hành hạ tôi đến chết mát.”
“Cô không còn lựa chọn nào khác, nêu như tôi lại một lần nữa nghe thấy hai chữ Đường Ninh từ miệng của cô thì cứ! Thử!
Xeml”.