Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Ôm chặt…
Không một biểu cảm, không một lời an ủi, nhưng một động tác ôm chặt lại có giá trị hơn ngàn vạn lời nói.

Một lúc sau, Mặc Đình đang ôm Đường Ninh đột nhiên ngồi dậy, vừa định xuống giường liền bị Đường Ninh kéo lại, Mặc Đình nghỉ ngờ.

Đường Ninh giống như một con búp bê chơi xấu, hoàn toàn dựa vào lòng Mặc Đình.

Mặc Đình bật đèn đầu giường, nhẹ vuốt ve sau lưng Đường Ninh, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ: “Không tắm à?”
“Chỉ muốn anh ôm em thế này.” Đường Ninh vùi đầu vào ngực Mặc Đình làm nũng: “Không muốn xa anh.

“Không phải không cho anh đi Vương quốc Anh cùng em à?”
Em chỉ không muốn anh quá một…
Em chỉ không muốn anh quá một…
Thực ra, hai bên đều biết rõ, nhưng Mặc Đình đã dần coi việc yêu chiều vợ như sự nghiệp của mình, làm sao có thể thực sự yên tâm để Đường Ninh một mình ở London?
Nhưng, anh không nói với Đường Ninh, chỉ đợi để cho tiểu kiều thê một sự ngạc nhiên.

Cả đêm này, hai người không ngủ, cứ ôm nhau như vậy nói chuyện đến hôm sau.

Ngay sau đó, An Tử Hạo và chị Long đến Khải Duyệt Đề Cảnh đón Đường Ninh đi sân bay, nhưng trước khi đi, Đường Ninh vẫn bám lấy Mặc Đình không buông: “Đợi em…”
Mặc Đình vươn tay vuốt mái tóc dài của Đường Ninh, chiếc nhẫn cưới giữa hai ngón tay, dưới sự khúc xạ của nắng sớm toát lên một tia chói lọi…
Đến sân bay, chị Long chợt phát hiện mình quên mang hộ chiếu, nhưng lúc này chắc ông nội đang đi bộ, mà cô thì không thể quay lại đường cũ, vì thời gian vốn không kịp rồi.


Đường Ninh nhớ tới căn hộ trước kia cách Hải Thụy không quá xa, nên bảo chị Long gọi điện cho Lục Triệt bởi vì cô biết thói quen giấu chìa khóa của chị Long.

Chị Long do dự một chút, nhưng công việc quan trọng, nên chỉ có thể bất chấp, gọi cho Lục Triệt: “Lục Triệt.”
“Sao vậy?”
“Ừm… Tôi quên cầm hộ chiếu, anh có thể đến nhà tôi một chuyến không? Chìa khóa nhà giấu trong thùng thư ở cửa.

Hộ chiếu chắc là để trên giường.”
Lục Triệt vốn không rảnh, Mặc Đình còn rất nhiều văn kiện đang chờ anh đi gửi, nhưng nếu đổi thành người khác, anh sớm đã bảo đối phương cút đi nhưng lời của chị Long…
Có phiền hơn thì anh cũng không thể từ chối…
“Cô đợi đấy.” Thực ra Lục Triệt biết rõ giờ lên máy bay của họ hơn cả mấy người Đường Ninh, vì vậy lập tức lái xe đến trước căn hộ của chị Long và thuận lợi tìm được chỗ để chìa khóa.

Thực ra, cách bày biện trong phòng cũng không khác mấy so với lúc Đường Ninh rời đi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Triệt bước vào, nhưng chị Long không ở đây, anh lại có cảm giác đặc biệt căng thẳng.

Đầy cửa vào phòng chị Long, hộ chiếu quả nhiên bị chị Long để trên giường, nhưng cũng còn có một đống áo lót cùng quần lót, chị Long chưa kịp thu dọn…
Sắc mặt Lục Triệt có chút đỏ lên, cầm hộ chiếu vội rời đi, bởi vì trong lòng anh, chỉ có đồ của vợ tương lai mới có thể nhìn như thế.

Chỉ là, do đi quá vội, Lục Triệt va vào một chân ghế, đau tới mức anh rên lên khó chịu.

Dù lúc đến sân bay, đi đưỡng vẫn có vẻ tập tễnh, nhưng anh ấy giả vờ trấn định.

“Xin lỗi, hại anh phải chạy một chuyến.”
“Không sao.” Lục Triệt lấy hộ chiếu ra, dựa vào cửa xe, giả ngầu nói: “Thượng lộ bình an.”
Chị Long lo lắng không để ý tới biểu tình của Lục Triệt, vội vào sân bay.

Còn Lục Triệt, đợi sau khi người đã đi xa mới vén ống quần ra xem, da đầu gồi trái bị xước một miếng…
Đúng là một kẻ ngố!
c Đương nhiên, còn có kẻ ngu ngốc hơn, bởi vì phòng chờ sân bay ở tầng 2.

Đường Ninh và An Tử Hạo hoàn toàn nhìn thấy hết phản ứng của Lục Triệt ở dưới tầng.

“Sau này, đoán chừng đụng độ đủ thê thảm.” An Tử Hạo vừa uống cà phê vừa chế nhạo Lục Triệt.

“Hai đầu gỗ va vào nhau, đằng sau còn có trò hay.” Đường Ninh cũng cười, nhưng về mặt tình cảm, không phải là biến người ta thành kẻ ngốc rồi để đối phương làm nhiều chuyện ngu ngốc? Thế này, nghĩ ra thì, thật ngọt ngào.

Vì có thể tình cờ gặp fan nên Đường Ninh không dám tùy ý đi lại, nhưng khiến cô bất ngờ là, cô lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông cao gầy, phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh trước đó từng bắt gặp Mặc Đình đưa cô đến sân bay!
Trí nhớ của Đường Ninh luôn tốt, nhất là đối với những kẻ có ý đồ xấu, cô có thể nhanh chóng ghỉ nhớ ánh mắt của đối phương, sau đó phân tích ý đồ của đối phương.


Lần này, đối phương vẫn rất lịch sự, còn đưa danh thiếp ra: “Cô Đường, còn nhớ tôi không?”
“Phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh.” Đường Ninh buột miệng nói ra.

Đường Ninh không xem danh thiếp, nhưng có thể nói chính xác phòng làm việc của anh ta, người đàn ông hơi kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại nụ cười: “Không ngờ lại gặp cô ở đây.

Lần này sẽ xuất binh ở show thời trang London?”
Đường Ninh lịch sự gật đầu với đối phương.

“Bạn trai lần trước không đi cùng sao?” Đối phương đánh giá xung quanh Đường Ninh, phát hiện không có nhân vật khả nghi, mới tha cho Đường Ninh: “Vậy chúng ta gặp nhau ở London.”
“Đây là chuyện gì vậy?” An Tử Hạo lập tức hỏi: “Bạn trai lần trước gì?”
“Lần trước Hải Thụy xảy ra chuyện, tôi cùng Mặc Đình đi nước ngoài, bị người phóng viên này bắt gặp tôi bước xuống từ xe Mặc Đình, nhưng anh ta không biết đó là Mặc Đình.” Đường Ninh nói giải thích: “Tôi sợ là, tuần này ở London, chắc không dễ sống, sẽ bị người khác theo dõi.”
“Sợ gì chứ? Mặc tổng không đi theo…” An Tử Hạo bảo Đường Ninh bớt buồn, bởi so với phóng viên này, anh ấy càng lo lắng Lan Hề sẽ động tay chân gì đó.

Đương nhiên, Đường Ninh chắc không tưởng tượng được, lại là một phòng làm việc như vậy, sau này sẽ luôn quấn lấy cô không ngừng.

“Đường Ninh đã xuất phát đi London rồi?” Trong văn phòng giải trí Tranh Điền, Lan Hề hỏi La Hạo đang tản bộ trong văn phòng.

“Giờ chắc trên máy bay rồi.” La Hạo đáp.

“Bên phía London, đã sắp xếp xong chưa?”
“Lần này người được tìm là tay săn ảnh Hàn Quốc, vô cùng nỗi tiếng.

Đường Ninh có chỗ nào khả nghi đều không thể thoát khỏi ống kính của họ.” La Hạo vê ngón tay, vẻ mặt trần định và lộ vẻ kiêu ngạo.

Anh ta luôn là đại biểu cho ngụy quân tử, tất cả mọi người đều biết rõ.

“Cho họ tất cả các đặc quyền… cho đến khi tìm thấy thứ chúng ta muốn thì thôi!” Lan Hề nói một cách sắc bén, rồi lại hỏi La Hạo: “Cần tìm thêm vài người mới để đào tạo.


Chỉ có một Hoa Uyễn, tôi thực sự rất lo lắng.”
Chuyến bay dài khoảng 10 tiếng, khi cả nhóm Đường Ninh đến London, chính là buồi trưa ở Vương quốc Anh.

Trước khi Đường Ninh lên xe, liếc nhìn thấy phóng viên của phòng làm việc Hoa Vinh.

Người này rất kỳ lạ, không phải là tay săn ảnh quấn mãi không buông, nhưng lại lộ ra một cỗ mùi nguy hiểm.

Đường Ninh đặt anh ta trong phạm vi phòng bị, không hề ném danh thiếp của phóng viên này vào thùng rác.

Sau khi Đường Ninh xuống máy bay được mười phút, điện thoai của Mặc Đình gọi tới.

Đường Ninh báo bình an với chồng nhà mình, sau đó ở lại khách sạn do công ty sắp xếp.

“Buỏi biểu diễn của JK là hai ngày sau.

Chúng ta phải đi phỏng vấn trước.

Mặc dù Tranh Điền tiến cử em đi mở màn nhưng không thẻ là lời khẳng định cuối cùng.”
“Anh sắp xếp đi.”
“Đường Ninh, rốt cuộc em nghĩ thế nào về việc Lan Hề không tính toán thù hận lúc trước, tặng cho em tài nguyên?” Thật ra, An Tử Hạo vẫn luôn muốn biết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận