Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


Trong ánh sáng mờ nhạt, Mặc Đình nghe được âm thanh quen thuộc, cố nén sự đau đớn giống như có thứ gì đó điên cuồng đập vào trong đầu, thu lại biểu cảm, xoay người nhìn Đường Ninh: “Chẳng phải giờ này em đã lên máy bay rồi sao?”
Có lẽ bản thân Mặc Đình nghe không ra, nhưng Đường Ninh lại biết rõ từng chút thay đổi trong giọng nói của anh, đó chính là giọng nói đang kiềm chế sự thống khổ.

Cổ họng Đường Ninh như bị thiêu đốt, cô sợ mình mở miệng sẽ thốt ra những âm thanh nghẹn ngào, cho nên trực tiếp đặt thuốc trong tay xuống, ngồi lên đầu giường, sau đó khó khăn đỡ thân thể Mặc Đình lên, để anh dựa vào lòng mình, ôm chặt lấy anh.

“Uống thuốc trước đã.”
Lực chú ý của Mặc Đình bị phân tán, trong lòng hơi hoảng hốt, nhất là khi nước mắt của Đường Ninh rơi trên bả vai anh, anh vội vàng xoay người, nhưng lại bị Đường Ninh ấn xuống: “Uống thuốc.”
Mặc Đình không tiếp tục giãy dụa, chỉ cầm lấy thuốc và nước.

Đường Ninh nhìn anh uống hết thuốc, rồi đưa tay ôm lấy đầu của anh, vuốt vuốt, đôi môi mỏng hôn lên tóc anh.

Mặc Đình nhắm hai mắt lại, hiện tại cũng không còn sức lực để giải thích.

Ước chừng hơn nửa giờ sau, thuốc cuối cùng cũng có tác dụng, tỉnh thần Mặc Đình dần khôi phục theo thời gian, ngọ nguậy rời khỏi lồng ngực của Đường Ninh, quay người nhìn cô.

Hốc mắt của Đường Ninh vẫn còn vệt nước mắt, cô nhìn Mặc Đình, không nói gì.


“Chỉ là đột nhiên đau nhức mà thôi, cũng không phải quá nghiêm trọng…anh mới đi kiểm tra cách đây không lâu…”
“Em không biết.” Đường Ninh cúi đầu, nước mắt rơi trên cánh tay của Mặc Đình: “Chỉ là nhìn anh đau như thế, em lo lắng, em cũng không biết mình có thể làm gì để giúp anh.”
Đường Ninh không phải là một người thích khóc, gặp bất kỳ khó khăn gì, cô cũng có thể lạnh nhạt đối mặt, chỉ có những chuyện liên quan đến Mặc Đình, phản ứng của cô mới kịch liệt đến như vậy.

Mặc Đình kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, bàn tay không ngừng vuốt ve sống lưng an ủi cô.

“Nhìn anh khó chịu, em sẽ mắt đi lí trí.”
Nghe thấy câu nói này, bỗng nhiên Mặc Đình nhận ra một điều.

Hóa ra để bản thân khỏe mạnh cũng là một cách để bảo vệ Đường Ninh, bởi vì nước mắt của Đường Ninh vừa rồi không phải là rơi trên mu bàn tay anh, mà giống như một cây búa lớn, gõ vào trong lòng anh.

Mặc Đình ôm Đường Ninh, đợi cô bình tĩnh lại, một hồi lâu sau mới khàn giọng nói bên tai cô: “Tối nay anh sẽ để Lục Triệt sắp xếp, đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa.”
Đường Ninh vẫn không nói gì, chỉ… hung hăng cắn lên cổ Mặc Đình một cái.

Mặc Đình đã sớm quen với cách xả giận này của cô, chỉ cần anh khiến cảm xúc của cô dao động, bát kể là kích động, hay là tức giận, cô đều dùng cách như thế để đáp lại anh.

Đường Ninh cắn lớp da mỏng kia mãi không chịu thả, Mặc Đình để mặc cô dùng sức, anh cười cười, hai tay ôm chặt lấy cô: “Được rồi, uống thuốc xong đỡ hơn nhiều rồi.”
Đường Ninh rốt cuộc cũng buông tha, nhưng rồi lại không nỡ.

Mặc Đình quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, vội vàng nói với Đường Ninh: “Anh đưa em đến sân bay, nếu không thì sẽ không kịp.”
Đường Ninh vẫn phụng phịu không muốn đứng dậy, thế nhưng Mặc Đình lại bế cô từ trên giường lên, thu xếp qua một chút, rồi đem cô rời khỏi phòng nghỉ.

Trong văn phòng, chị Long vẫn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lục Triệt, nhìn thấy Đường Ninh được Mặc Đình bế ra, vội vàng chạy tới: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Không phải boss lớn đang bị bệnh sao? Sao giờ người yếu ớt lại biến thành Đường Ninh rồi?
“Bây giờ tôi sẽ đưa hai người đến sân bay, chị Long, chăm sóc tốt cho Đường Ninh.”
Chị Long vẫn chưa hiểu tình hình trước mắt, nhưng cũng thật thà ừ một tiếng.

Mọi người nhanh chóng lên xe, thế nhưng trên đường đi, Đường Ninh vẫn cứ im lặng.


Mặc Đình biết cô vẫn chưa thoát khỏi ưu tư vừa rồi, cho nên đợi đến lúc xe dừng đèn đỏ, chỉ có thể đưa tay vuốt mái tóc của cô, coi như là an ủi.

Không lâu sau, đến sân bay, vì không muốn để truyền thông phát hiện nên Mặc Đình dừng xe ở một nơi vắng vẻ, đưa ánh mắt ra hiệu cho chị Long mau chóng khuyên nhủ cô.

Chị Long nhận được tín hiệu của boss lớn, lập tức kéo Đường Ninh xuống xe: “Ở London còn có việc, chỉ còn hai ba ngày nữa là kết thúc, chúng ta không thể kéo dài được nữa.”
Đường Ninh không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt, lúc xuống xe cũng không nhìn nét mặt của Mặc Đình, dường như là sợ mình sẽ hối hận.

Thế nhưng sau khi tiến vào sân bay, Đường Ninh đột nhiên hỏi chị Long: “Chị Long, em vẫn không thể yên tâm được, làm sao bây giờ?”
Chị Long ngây ra một lúc, cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng đột nhiên chị ấy lại cười: “Đường Ninh, chị hiểu trong lòng em đang nghĩ gì, khi mà em đang do dự không biết quyết định như thế nào, nếu như không lựa chọn con đường dẫn đến kết quả mình mong muốn thì sẽ vô cùng hối hận.”
“Giống như trước khi ra khỏi nhà thấy sắc trời thay đổi, em đang do dự mình có nên mang dù hay không, nêu như không mang, vậy thì hôm nay trời nhất định sẽ mưa.”
“Cũng giống như em muốn quay về với người nào đó, nếu như bây giờ em không quay về, như vậy thì có khả năng em sẽ bỏ lỡ thời điểm người đó cần em nhất.”
Nghe xong lời của chị Long, Đường Ninh không hề nghĩ ngợi thêm gì nữa, rời khỏi hàng người đang chờ đợi, lập tức chạy đến chỗ mình vừa xuống xe, thật may mắn, bởi vì kẹt xe, xe của Mặc Đình vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi sân bay, Đường Ninh không hề nghĩ ngợi chạy thẳng lên, sau đó mở cửa xe, ngồi lên vị trí ghế phụ.

Mặc Đình sửng sốt một chút, cảm thấy kinh ngạc: “Sao lại quay về?”
“Bảo Lục Triệt sắp xếp làm kiểm tra ngay lập tức, không thấy được kết quả, em sẽ không yên tâm rời đi.” Cuối cùng Đường Ninh cũng nghiêm túc nói một câu: “Điều này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ…”
“Thế nhưng để em phải canh cánh trong lòng mà xuất ngoại…”
“Anh cảm thấy chuyện này còn nhỏ sao?”
Mặc Đình đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Đường Ninh, lại một lần nữa từ bỏ sự đấu tranh, tiễn người đi rồi còn quay trở về, anh còn có thể nhẫn tâm mà đuổi đi sao?
Cho nên anh lập tức để Lục Triệt đi liên hệ với bệnh viện, để Đường Ninh đi cùng đến bệnh viện kiểm tra, lấy kết quả báo cáo cuối cùng, không có gì bất thường, chỉ là bởi vì tập trung cao độ vào công việc nên não bộ không chịu đựng nỗi.


“Lần này thì có thể hoàn toàn yên tâm rồi chứ?” Mặc Đình ôm vai Đường Ninh: “Thật sự chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Đường Ninh nhìn Mặc Đình, tảng đá lớn trong lòng đã hoàn toàn được đặt xuống, nhưng nghĩ đến dáng vẻ anh đau đón, Đường Ninh cầm lấy tay Mặc Đình: “Đi Anh cùng với em, em vừa làm việc, vừa giám sát anh nghỉ ngơi.”
Mặc Đình thở dài, đối với Đường Ninh vừa đau lòng vừa bắt đắc dĩ.

“Được.”
Lục Triệt nghe thấy chữ “được” này, lập tức cảm thấy kinh ngạc, nghĩ thầm tổng giám đốc nhà mình trước kia luôn giữ dáng vẻ cuồng công việc, chưa từng có người nào lay chuyển được, bây giờ đã hoàn toàn biến thành một người chồng bị vợ quản.

Thế nhưng như thế này cũng tốt, thật sự rất tốt…
Có lẽ người có thể khiến cho Mặc Đình nói gì nghe nấy, trên đời này chỉ có Đường Ninh.

Cuối cùng Đường Ninh đã lỡ thời gian lên máy bay, Mặc Đình chỉ có thể bảo Lục Triệt sắp xếp máy bay tư nhân, không thể để lỡ thời gian của cô được.

Trong khoang máy bay xa hoa, Lục Triệt và chị Long ở một bên làm việc của mình, một người xem tài liệu, một người xem video, còn Mặc Đình thì nằm trong lòng Đường Ninh, lần đầu tiên…
Đường Ninh dang hai tay ôm anh ngủ….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận