Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm


c Sau khi Phương Dục và Hoắc Thanh Thanh trở lại khách sạn Hilton, Đường Ninh nhìn thấy hai người đan chặt mười ngón tay lại với nhau, không khỏi trêu ghẹo: “Gặp nhau là không nỡ rời xa hả?”
Hoắc Thanh Thanh không chút ngượng ngùng, mà ôm chặt lấy cánh tay Phương Dục hơn: “Cứ bị cậu với Mặc tổng ngược đãi suốt, giờ bọn tớ mới ngược đãi lại cậu 1 lần.”
“Sợ cậu rồi, đi nghỉ ngơi đi, cũng 4 giờ sáng rồi đó, sáng sớm mai còn phải đi làm nữa.”
“Ngày mai tớ cho cậu mượn quản lý của tớ đấy, giờ tớ cần Phương Dục rồi.”
“Đưa đến đây chẳng phải để cho cậu “hưởng thụ” sao?” Đường Ninh khế cười, giọng nói có chút ấm áp.

Hoắc Thanh Thanh nhìn bộ dạng Phương Dục không quen bị người khác bình phẩm, cũng cười theo: “Vậy bọn tớ về phòng đây, cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi ha.”
“Ừm.” Đường Ninh khẽ gật đầu.

Lâm Xung ở phòng bên cạnh của Đường Ninh, đang nghĩ bên cạnh Đường Ninh vừa không có Mặc Định cũng không có cả Phương Dục, thậm chí một nhân viên bên cạnh cũng chẳng có, cô nhát định sẽ không nhịn được mà ra ngoài tìm đàn ông.

Nhưng, sau khi Phương Dục và Hoắc Thanh Thanh rời khỏi, đầu tiên Đường Ninh về phòng tắm rửa, sau khi nằm lên giường thì gọi điện thoại cho Mặc Đình, vì lúc này Thịnh Kinh mới khoảng 10 giờ, nên chắc chắn anh vẫn đang làm việc.

“Đình…”
Mặc Đình nhận điện thoại, lúc này mới nhìn đồng hồ, lông mày nhíu lại: “Milan giờ đã 4 giờ rồi, sao em vẫn chưa đi ngủ?”

“Em đang nhớ anh.” Trong giọng nói của Đường Ninh xen lẫn chút ấm ức: “Lúc nãy bị Phương Dục và Hoắc Thanh Thanh ngược đãi.”
“Vậy anh gọi điện bảo Phương Dục quay lại nhé?”
“Hoắc Thanh Thanh sẽ giết em đó.” Đường Ninh khế cười 1 tiếng, giọng nói không giấu diếm sự lưu luyến Mặc Đình: “Em không ở nhà, đừng có làm việc đến muộn đấy nhé.”
“Sao hôm nay như trẻ con vậy?”
“Đâu có đâu, chỉ là nhớ anh lắm lắm luôn ý.”
“Vậy em đừng tắt máy, cứ để ở bên cạnh ý…” Mặc Đình ôn nhu nói.

Đường Ninh khẽ gật gật đầu, trong mơ hồ, để điện thoại bên cạnh gối, sau đó từ từ nhắm mắt lại…
Lâm Xung ở phòng bên cạnh nghe thấy cuộc gọi của Đường Ninh và Mặc Đình, trong lòng tự nhiên lại có chút cảm động, không đúng, cơ hội tốt như vậy, Đường Ninh chắc chắn sẽ ra ngoài tìm đàn ông, cô căn bản không phải là một người phụ nữ hiền dịu của gia đình như vậy.

N Tuy nhiên, đêm nay, Đường Ninh ngoài ôm điện thoại ra thì vân luôn ngủ rất ngon…
Nhưng vào đêm yên tĩnh này, tại một studio vốn phong có chút tiếng tăm nào, Hoa Vinh studio, lại đột nhiên tung tin đồn, trực tiếp đưa ra bức ảnh hot nhát: 1 cặp nam nữ, dây dưa quấn quýt trong xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Sau đó, ai đó đã nhanh chóng tìm ra danh tính thật của hai người này, chính là siêu mẫu quốc tế Hoắc Thanh thanh và tổng giám đốc nghệ sĩ Hải Thụy Phương Dục đã từng đã tin đồn trước đây!
Trên thực tế, nếu chỉ là phơi bày tình cảm thì cơ bản sẽ không có sự bùng nổ lớn như vậy, nhưng vấn đề ở chỗ là thước đo của đống ảnh này…

Sau khi ôm hôn ở bãi đỗ xe xong, vào trong xe lại tiếp tục dính lấy nhau tiếp…
Chỉ cho người ta có cảm giác có chút dung tụ!
c Sau đó, Hoa Vinh studio còn nhanh chóc tìm ra tài khoản cũ của Hoắc Thanh Thanh, vào khoảng 1-2 tháng trước, còn đang yêu một tên đàn ông cặn bã, kết quả chỉ qua một thời gian ngắn, lại dây dưa triền miên với tổng giám đốc Hải Thụy…
“Có phải nhật ký của Hoắc Thanh Thanh lúc đó viết ví quan hệ công chúng không? Yêu một người sâu đậm đến vậy, 2 tháng sau sao có thể lao vào vòng tay của người đàn ông khác chứ?”
“Bức ảnh này quá thô tục, đây chính là tiết tấu rung xe từng phút một!”
“Đây là Phương Dục muốn hủy hoại hình tượng của Hải Thụy sao?”
“Không thể không nói rằng, khẩu vị của Phương Dục nặng ghê, nhặt một chiếc giày rách về, sao có thể hôn được vậy?”
“Loại ảnh thế này đúng là làm hư trẻ con!”
Ngay khi Hải Thụy nhận được thông tin, Lục Triệt lập tức hỏi Mặc Đình nên xử lý chuyện này ra sao, Phương Dục là tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng đồng thời cũng là tổng giám đốc của giải trí Hải Thụy, bây giờ chuyện vỡ lỡ lại là của anh ta…
Sau này, quan hệ công chúng của Hải Thụy còn có tiếng nói hay không?
“Tổng giám đốc…”
Mặc Đình đọc được những bình luận độc ác trên mạng, nhìn thấy người gây ra là Hoa Vinh studio, mặc dù không nói lời nào nhưng có thể nhìn thấy được sự lạnh lùng chết người tỏa ra từ trong đôi mắt của anh.

“Đầu tiên gọi điện cho Đường Ninh, đổi khách sạn đi, sau đó kiểm soát truyền thông và dư luận.” Mặc Đình trực tiếp ném điện thoại đi: “Phải chuẩn bị một tổng giám đốc nghệ thuật mới rồi.”
*Ý của tổng giám đốc là?”

“Chuyện này giao cho Phương Dục tự mình xử lý.” Mặc Đình ngẳng đầu lên nói với Lục Triệt, nhưng dù kết quả có là gì, thì chức giám đốc nghệ thuật này của Phương Dục không được tiếp tục làm nữa.

“Vậy cái Hoa Vinh studio kia…”
“40 phút sau, sắp xếp lại tất cả thông tin và lâm Xung rồi đem đến bàn làm việc của tôi.” Mặc Đình chỉ trầm giọng nói: “Tôi sẽ khiến anh ta hối hận vì đã xuất hiện trên thế gian này.”
Ánh mắt của Lục Triệt có chút phức tạp, dù sao thì cũng liên quan đến bạn tốt của anh, sau đó, Lục Triệt quay người, nhưng bước được vài bước, lại lùi lại, nói với Mặc Đình: “Thực ra những việc Phương Dục có thể làm còn rất nhiều…”
Mặc Đình cầm lại điện thoại, ngẳng đầu lên nhìn Lục Triệt…
Trong lòng Lục Triệt khẽ rùng mình, chỉ có thể quay người rời đi.

Sau đó, Mặc Đình gọi điện thoại cho Đường Ninh, còn phía Đường Ninh dường như chưa nhận được tin tức gì trong nước,, nguyên nhân quan trọng đó là do chị Long không có đi cùng.

“Anh bảo Lục Triệt đổi khách sạn cho em rồi, em biết chưa?”
“Sao lại phải đổi?” Đường Ninh đang trong phòng thay đồ hỏi Mặc Đình.

“Không an toàn…” Mặc Đình chỉ nói 3 chữ này, có thể là sợ Đường Ninh sẽ nghĩ nhiều, anh lại nói: “Tối nay anh lên máy bay, có chuyện gì đợi anh đến rồi nói.”
Lúc này, Đường Ninh vẫn chưa hiểu câu nói của Mặc Đình, có điều cô lập tức gọi điện cho chị Long: “Thịnh Kinh xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Em vẫn chưa biết hả?” Chị Long cũng đang trong trạng thái tuyệt vọng, truyền thông đã gọi đến cháy máy cho cô rồi, chỉ vì mối quan hệ tốt đẹp giữa Đường Ninh và Hoắc Thanh Thanh.

“Chị nói đi.”

“Chị nói không được, em tự xem tin tức đi.” Sau đó, chị Long gửi link một tind dến, Đường Ninh tắt máy mở ra xem, không thể tin nổi lùi về sau hai bước.

Đường Ninh đến công việc cũng không lo, trực tiếp về khách sạn tìm Hoắc Thanh Thanh và Phương Dục, mà lúc này, hai người đều đang trầm mặc trong phòng.

“Đường Ninh, cô chăm cho Thanh Thanh, tôi đi gọi cuộc điện thoại.” Phương Dục thấy Đường Ninh, lập tức bảo cô đến bên cạnh Hoắc Thanh Thanh.

Đường Ninh biết đó chắc chắn là cuộc gọi của Hải Thụy, vì vậy cô chỉ chỉ ra cửa phòng ra hiệu cho anh nhanh đi đi.

Thần sắc của Hoắc Thanh Thanh có chút đò đẫn, sau khi thấy Phương Dục rời đi, mới quay lại ôm Đường Ninh, cảm xúc gần như sụp đổ: “Tớ có thể làm gì đây, tớ phải làm gì mới có thể khôi phục lại thanh danh cho anh ấy?”
Đường Ninh vươn tay ôm Hoắc Thanh Thanh, giọng nói tràn đầy ngữ khí xin lỗi: “ÐĐều là do tớ sai…”
“Điều này thì có liên quan gì đến cậu chứ? Bọn tớ là quan hệ yêu đương đơn thuần, bọn tớ ân ái với nhau thì có gì là sai?”
Hoắc Thanh Thanh rơi những giọt nước mắt lạnh như băng xuống cỗ Đường Ninh.

“Hai người không sai…” Đường Ninh khẽ vỗ lưng an ủi cô.

“Chức giám đốc tại Hải Thụy của anh ấy có phải là không được làm nữa không? Đường Ninh, tớ biết cậu có nhiều cách nhát, chỉ cần hủy bỏ mấy lời bình luận làm tổn thương đến Phương Dục kia đi, bảo tớ từ bỏ cái gì cũng được…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận