Mặc Đình nhìn Đường Ninh một cách nghiêm túc, thấy hình ảnh phản chiều của mình trong mắt cô vô cùng rõ ràng.
Mặc Đình không kìm được vươn tay ôm Đường Ninh vào lòng, thấp giọng thở dài nói: “Đừng chỉ nghĩ đến anh…”
“Phải làm sao đây? Nó đã trở thành thói quen rồi.” Đường Ninh cười nói.
Sau đó, thấy người trong đoàn phim ra ra vào vào, cô đẩy Mặc Đình ra, sắc mặt ửng hồng: “Ở đây đông người, anh mau trở về công ty đi…”
Mặc Đình nắm lấy đôi tay lạnh cóng của Đường Ninh, lúc xuống xe lấy hết đồ giữ ấm mang cho cô, tất cả đều lấy từ vali phía sau: “Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đến xem.”
Đường Ninh gật đầu.
Nhân viên đoàn làm phim thỉnh thoảng đi qua nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng không khỏi bắt đầu hâm mộ Đường Ninh.
“Này, mọi người không cảm thấy Mặc Tổng khi ở cùng Đường Ninh hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài sắm rền gió cuốn sao? Đích thân lấy đồ cho bạn gái, đây còn là lão đại ngành giải trí sát phạt quả quyết hay không?”
“Thật đáng ngưỡng mộ!”
“Đừng thảo luận, đừng thảo luận nữa, bọn họ tới đây rồi.”
Vài người xì xào bàn tán trước mặt Đường Ninh và Mặc Đình.
Khi Đường Ninh đi qua trước mặt họ, cô còn cười nhẹ với họ.
“Cái lực tương tác này, tôi chịu thua!”
“Tốt hơn Nhạc San San đi đường luôn ngắng cao đầu, hơn nữa nụ cười của Đường Ninh là từ trái tim!”
Vì buổi thử vai còn có những chỉ tiết nhỏ này, Đường Ninh rất nhanh liền hòa nhập vào đoàn phim.
Mọi người đều cho rằng cô có một đôi chân dài nên sẽ có nhiều kiêng ky, hoặc là tỏ ra vênh váo, nhưng thật ra cô ấy cũng giống như một người bình thường, tuy rằng luôn trầm lặng nhưng cũng không nói những yêu cầu làm khó người khác, thậm chí là chỉ sợ gây phiền hà cho người khác.
Bởi vì bối cảnh của Nhạc San San bị thay đổi, khiến tiền độ của toàn bộ đoàn phim bị chậm lại, cho nên cảnh của Đường Ninh và Lâm Thanh được quay gần như cùng một lúc, sau đó được chỉnh sửa.
Thông thường sau khi cảnh của Lâm Thanh kết thúc, sẽ tiếp tục quay phần của Đường Ninh.
Hai ngày này, Đường Ninh hầu như từ ban đêm cho đến tận sáng sớm chỉ chờ cảnh quay.
Sau khi Đường Ninh diễn thử, cô đã giành được sự ủng hộ của đoàn phim, nhưng riêng Lâm Thanh thì vẫn có thái độ không coi trọng Đường Ninh như cũ.
Chỉ là thời gian của hai người chênh lệch nên Đường Ninh không đụng mặt Lâm Thanh.
“Anh Lâm, nghe nói một lát nữa Đường Ninh sẽ quay cảnh chính, anh có muốn xem một chút không? Có một cảnh lăn lộn trong bùn, thân thể mỏng manh của cô ấy, hẳn là…”
Lâm Thanh ngắng đầu nhìn trợ lý của mình, không nói lời nào, thật ra hai ngày qua, anh cũng nghe được không ít những ý kiến về việc quay phim của Đường Ninh.
Nhưng trong thâm tâm anh luôn cảm thấy diễn viên là diễn viên, người mẫu là người mẫu, mỗi người làm nhiệm vụ của riêng mình, vượt ngành chính là không chịu trách nhiệm với chức vụ của bản thân.
Vì vậy, anh chưa bao giờ đến xem Đường Ninh diễn …
Nhưng hôm nay trợ lý đã đề cập đến …
“Chúng ta ở lại đi.” Lâm Thanh đóng kịch bản lại đưa cho trợ lý, thực ra anh không quan tâm đến kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh, dù sao cũng không thích.
Nhưng anh nghe được một tin đồn thú vị rằng Đường Ninh quay phim mà không mang kịch bản.
Anh ấy muốn xem liệu Đường Ninh có thực sự….
Có lợi hại đến nỗi mọi người đều tranh nhau ca ngợi …
Trong hai ngày qua, Nhạc San San đã phải chịu đựng nhiều tranh cãi và đau đớn, cô ta hầu như đã đắc tội hết các fans, công ty quản lý và cả Hải Thụy.
Ngoài đứng về phía J-king cô ta không còn cách nào khác.
Các cấp cao của Nghệ Tỉnh đã phớt lờ cô ta, thể hiện rõ ý đồ ẳn nắp.
Nhạc San San nhận thức rõ tổn hại của việc bỏ diễn lần này sẽ mang lại, vì vậy cô ta không thể không thông đồng với.J-king.
Một đêm yên tĩnh, Nhạc San San mang theo kịch bản đến gặp d-king tại khách sạn.
Nhưng lần này, J-king lại xuất hiện cùng Lâm Xung.
“Anh bị sao vậy? Lại mang theo paparazzi bên người …” Nhạc San San có chút bài xích nhìn Lâm Xung: “Anh quên hành động ngu xuẩn trước đây của anh ta rồi sao?”
“Tất cả chỉ là hiểu lầm.
Về sau mọi người sẽ ở trên cùng một con thuyền.” J-king chỉnh lại chiếc áo khoác vest màu đỏ rượu nói: “Có mang đồ đến không?”.
Nhạc San San nhìn Lâm Xung một cách đề phòng, nhưng vẫn lấy kịch bản ra đặt trước mặt.J-king.
J-king cầm kịch bản lên, ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn khác thường: “Chu kỳ sản xuất của phim ít nhất cũng phải nửa năm trở lên.
Nhân thời gian này, chúng ta quay phim truyền hình, vừa phát sóng vừa quảng cáo.”
Tất nhiên Lâm Xung biết kịch bản mà Nhạc San San mang đến là gì, dù sao thì “Đồ nhi ngốc” là một bộ phim ăn khách lúc này, nhưng anh ta không ngờ rằng Nhạc San San lại có gan coi thường Mặc Đình, vi phạm hợp đồng giao kịch bản cho J-kingl Nhạc San San không nhìn J-king, mà thay vào đó là tập trung vào Lâm Xung: “Tôi thực sự không hiểu.
Anh cần một tên cẩu tử có ích lợi gì….”
“Giống như muốn anh làm việc, anh cũng làm không xong.”
“Cô…”
“Đường đã trải sẵn cho cô rồi, fans cũng huyên náo đủ lớn.
Kết quả thì sao?” Lâm Xung liên tục nói đến chủ đề fans âu đả.
“Được rồi.” J-king ngắt lời hai người, vẻ mặt âm trầm.
“Tôi đặc biệt đi mua tư liệu đen để viết hắc văn, còn tự biên tự diễn thêu dệt nên một trận ẩu đả.
Tôi cho rằng không một chút sơ hở.
Không ngờ Mặc Đình lại tàn nhẫn hơn.
Chuyện này không thể trách ai, ai kêu thủ đoạn Mặc Đình cao tay hơn?”
Lâm Xung liếc nhìn Nhạc San San không nói thêm gì nữa.
“Bây giờ các cổ đông của Hải Thụy đều coi tôi là bệnh dịch, tránh không kịp, nghĩ lại thấy tức.”
“Hừ, còn không phải là vì anh muốn cướp quyền sao?” Nhạc San San hừ nhẹ.
Lâm Xung không nói gì, nhưng lại lặng lẽ tắt camera mini giấu trong túi áo đi.
Sau khi bữa tối kết thúc, Nhạc san San rời đi trước, trong khi J- king nhìn Lâm Xung và nói: “Lâm Xung, anh có biết tại sao tôi giữ anh lại không? Tôi hy vọng anh có thể chụp thêm nhiều bức ảnh có ích cho tôi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức…”
Lâm Xung trầm giọng trả lời.
dJ-king hoàn toàn tin tưởng Lâm Xung, nhưng thực ra là tin vào hận ý của anh ta dành cho Hải Thụy, cảm thấy anh ta sẽ không phản bội mình.
Tuy nhiên, sau khi rời bữa tối, Lâm Xung quay trở lại chỗ bản thân đã tìm, gửi bằng chứng đã ghi lại cho Phương Dục, và nói với Phương Dục chuyện kịch bản “Đồ nhi ngốc” đã bị tiết lộ.
Phương Dục cảm thấy rất kinh ngạc, trong lòng cảm khái, Lâm Xung đã làm nhiều chuyện khiến người ta ghét như vậy, không ngờ anh ta thật sự có ngày cải tà quy chính.
Suy nghĩ một chút, Phương Dục gửi một tin nhắn cho Lâm Xung: “Anh có thể dừng lại rồi, an toàn là trên hết.”
“Trong tay J-king nắm nhược điểm của Nhạc San San …”
Phương Dục hiểu ý Lâm Xung, là để Mặc Đình giải quyết triệt để khối u ác tính.J-king.
“Quay lại phòng chụp ảnh của anh đi, Mặc Tổng sẽ xử lý những việc còn lại.”
Lâm Xung không trả lời, nhưng Phương Dục lại dặn dò: “Nhất định!”
Lâm Xung không phải kẻ ngu ngốc, hắn đã trực tiếp nói với J- king rằng đang đánh một tin tức lớn nên sẽ biến mắt một thời gian, mà.J-king cứ như vậy tin Lâm Xung..