Biệt thự Tây Sơn, trong thư phòng của Diệp Phong.
Trợ lý đưa điện thoại cho Đường lão: “Chủ tịch, tổng giám đốc Hải Thụy gọi điện thoại đến, ngài xem…”
“Đưa cho tôi.” Đường lão buông mẫu thử nước hoa xuống, cầm lấy điện thoại từ trong tay trợ lý, đồng thời ra hiệu cho trợ lý ra ngoài.
Trợ lý cung kính quay người rời đi, sau đó Đường lão đưa điện thoại di động đến gần tai, một tiếng Alo trầm thấp mà tang thương vang lên.
“Đường lão, chào ngài.” Giọng nói trầm thấp, nguy hiểm của Mặc Đình vang lên.
“Cậu chính là người đàn ông đang yêu đương với cháu gái của tôi?” Đường lão thẳng thừng buông câu hỏi.
“Cháu là Mặc Đình.” Mặc Đình không kiêu ngạo, không tự tỉ chào hỏi Đường lão, khí thế của hai người gần như tương xứng với nhau, mặc dù Đường lão càng lớn tuổi, càng cơ trí, nhưng mà Mặc Đình cũng rất trầm ổn và sâu không lường được.
“Hừ, cái nơi bẩn thỉu xấu xa như ngành giải trí, làm sao có thể tìm được tình cảm thật lòng?”
Mặc Đình cười nhẹ, hoàn toàn không thèm để ý đến sự khinh thị của Đường lão, chỉ hỏi thăm: “Cháu có cho người gửi lễ vật đến, không biết ông đã nhận được chưa?”
“Lễ vật gì?”
“Liên quan đến việc cưới xin của cháu và Đường Ninh, cháu có tặng quà đến nhà ông.
Nhưng mà sau đó lại có một luồng tin tức được tung ra, đồn rằng cháu kết hôn với tiểu thư Trì gia…”
“Cậu có ý gì?” Đường lão lạnh giọng hỏi lại.
“Trì gia và Đường gia hẳn là có mối quan hệ rất tốt, mà cháu và Trì tiểu thư từng có chút hiểu lầm, nếu như vì thế mà khiến ngài có bắt kỳ hiểu lầm gì, cháu có thể giải thích rõ ràng, không cần thiết phải truyền những lời đồn không đúng, làm Đường Ninh bị tổn thương.” Giọng nói của Mặc Đình trở nên lạnh hơn cả Đường lão: “Mọi người có thể không nhìn thấy sự tồn tại của Ninh, vậy thì cứ coi như không có người này ở trên đời, nhưng đừng ngăn cản cháu đối xử tốt với cô ấy.”
Mặc Đình nói những lời này rất có chừng mực.
Đầu tiên là nói rõ có đưa lễ vật đến, cùng lúc lại có chuyện xấu nổi lên, lại ám chỉ Trì gia và Đường gia có giao tình với nhau, chuyện này chắc chắn Đường gia cũng góp mặt.
“Cậu nhóc kia, cậu không biết kính già yêu trẻ sao?” Đường lão đâu thể chấp nhận được kiểu chất vấn như thế này.
“Nếu có chỗ nào xúc phạm, thì xin ông thông cảm, nếu như ông thật sự không muốn người cháu gái Đường Ninh này, thì xin ông hay giao cô ấy cho cháu.” Nói xong, Mặc Đình cúp điện thoại.
Đường lão sửng sốt một chút, lập tức kêu trợ lý vào: “Lập tức gọi điện thoại đến Đường gia hỏi một chút, có phải Hải Thụy gửi cái gì tới hay không, còn nữa, thu thập tin tức giải trí mới nhất về Đường Ninh đến đây, nhanh lên!”
Mười phút sau, trợ lý trở lại thư phòng, nói với ông cụ: “Quản gia nói, có một hộp gắm được gửi đến, nhưng lại bị đại tiểu thư chặn lại, còn nữa, đây là tin tức gần đây của Đường Ninh tiểu thư.”
Đường lão đưa tay cầm tờ báo lên, nhìn sự đánh giá của ngành giải trí đối với cháu gái của ông ấy, tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn: “Cháu gái của Đường Chắn tôi còn đến phiên những người đó nói này nói nọ sao? Hơn nữa, cháu gái của tôi cái gì cũng có thể làm, còn không hơn được cô cháu gái bình hoa của Trì gia sao?”
“Chủ tịch bớt giận!”
Đường lão hít thở sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Nghe giọng điệu của thằng nhóc họ Mặc kia, người truyền tin đồn cậu ta và vị kia của Trì gia kết hôn là người của Đường gia.”
“Chủ tịch, có phải đối phương đoán sai rồi hay không?”
Đường lão lắc đầu: “Thằng nhóc kia là vua của cả một phương, làm sao có thể tùy tiện đoán sai? Nếu cậu ta đã nói là người của Đường gia gây ra, thì chắc chắn đã điều tra kỹ càng, mà hơn nữa, cậu không nghe ra cậu ta đang đến để tố cáo sao?
Ngầm ám chỉ với tôi, đây không phải là lần đầu tiên Đường gia làm chuyện này với Đường Ninh.”
“Người có hiềm nghỉ lớn nhất chính là đại tiểu thư.” Trợ lý trả lời.
“Đường Huyên không hề có tắm lòng khoan dung độ lượng, làm sao tôi có thể yên tâm giao Đường Ninh cho nó?”
“Vâng, bát kể năng lực hay nhân phẩm của tiểu thư Đường Ninh đều tốt hơn so với mấy người kia.” Trợ lý đi theo phụ họa.
“Cũng đã đến lúc nên chỉnh đốn lại cái nhà này rồi.” Nói xong, Đường lão đứng dậy, cầm gậy lên: “Đi, đi cùng tôi đến Đường gia một chuyền.”
“Chủ tịch… bây giờ ạ?”
“Nếu không phải bây giờ, thì bọn chúng vẫn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.” Nói xong, Đường lão được trợ lý giúp đỡ, rời khỏi biệt thự Tây Sơn, đi thẳng đến Đường gia.
Sau khi Mặc Đình cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng tắm, đi vào phòng ngủ, thấy Đường Ninh yên tĩnh ngủ trên giường, anh bước đến bên cạnh cô, cúi người hôn lên trán cô.
“Sao vậy?” Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Đường Ninh hỏi Mặc Đình.
Mặc Đình khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, bình tĩnh nói: “Không có gì, anh chỉ muốn nói, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
Đường Ninh nở một nụ cười yên lòng, chìm vào giấc ngủ say.
Ngày mai là buổi trình diễn thời trang “Cao nhân ẩn thế”, vừa hay, cũng là cơ hội tốt nhát để làm sáng tỏ…
Đương nhiên, anh cũng không có ý định trực tiếp tuyên bố chuyện kết hôn, bởi vì anh còn muốn chờ xem, người của Đường gia và người phụ nữ họ Trì kia, rốt cuộc có còn âm mưu gì sau này không, anh muốn một lần dọn sạch con đường trở thành vương hậu mà Đường Ninh đang bước đến.
Đêm khuya, đèn phòng khách của Đường gia vẫn còn đang sáng, bỗng nhiên cửa chính bị mở ra, sau đó tất cả mọi người của Đường gia đều bị ông cụ gọi dậy.
Bởi vì người của Đường gia đều bận việc riêng của mình, cũng không thường xuyên đoàn tụ lại một chỗ, cho nên người hiện tại có thể rời giường chỉ có vợ chồng Đường Huyên, còn có cha Đường và mẹ đẻ của Đường Ninh, cũng chính là Đường phu nhân hiện tại.
“Cha, đã muộn như thế này, người gọi mọi người dậy có chuyện gì không ạ?” Cha Đường ngồi trên ghế salon hỏi Đường lão.
Ông cụ ngồi ở chính giữa phòng khách, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, hai con ngươi sắc bén nhìn sang phía Đường Huyên: “Huyên Nhi, con có phải đã quên chuyển đồ vật gì đó cho ta hay không?”
Đường Huyên sững sờ, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo ngay lập tức: “Ông nội…”
“Có phải con cảm thấy ta già rồi, mắt mờ rồi nên không quản được các con nữa hay không?” Ông cụ vuốt ve cây gậy: “Bây giờ con tự mang ra, hay là để ta gọi điện thoại đến Hải Thụy hỏi xem?”
Sắc mặt của Đường Huyên vô cùng khó coi, sau đó, cô ta chỉ có thể lấy một gắm từ trong phòng ngủ ra, đặt ở trước mặt ông cụ.
“Có phải nên giải thích với ta một chút xem đây là cái gì?” Ông cụ đã biết rõ còn cố ý hỏi.
“Tổng giám đốc Hải Thụy gửi lễ vật tới, hình như là để thông báo cho chúng ta biết anh ta và Đường Ninh dự định sẽ kết hôn…”
“Vậy con có thể lần nữa nói cho ta biết, đây là cái gì?” Ông cụ lấy từ trong túi ra một tờ báo, ném ra trước mặt Đường Huyên: “Con đừng nói với ta rằng chuyện này không có liên quan gì đến con.”
Cả người Đường Huyên run lên, nhưng vẫn nhặt tờ báo từ dưới đất lên, mở ra.
“Ông nội… Tiểu Huyên làm sao ạ?” Chồng của Đường Huyên thật sự không hiểu, hai ông cháu này đang giở trò gì mà cứ bí bí mật mật như thế?
Đường lão đứng dậy, cả người toát ra sự lạnh lẽo: “Đây không phải là lần đầu tiên con làm tôn thương đến Đường Ninh, con nói xem có đúng hay không?”
“Ông nội… Sao ông có thể dễ dàng khẳng định rằng con hãm hại Đường Ninh như thế?”
“Con còn cảm thấy oan uỗng sao?” Giọng nói của ông cụ run lên: “Ta đã hỏi trợ lý của con, tin đồn này được truyền đi từ chỗ của con, con chỉ cảm thấy Đường Ninh không thể nào được gả cho một người chồng có bối cảnh, cho nên con dùng trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ người khác, cho nên con tung lời đồn không thật này đi, để cho cháu gái của Đường Chấn ta bị tất cả mọi người xem nhẹ.”
“Con càng như thế, nước hoa của Đường gia càng không thể giao cho con.”.