Ngày hôm sau là ngày Đường Huyên hẹn giảng hòa với Đường Ninh, cũng là ngày áp chót Đường Ninh gia nhập đoàn làm phim “Cao nhân ẩn thế”.
“Tung ảnh chụp chung của cha mẹ tôi lên cho truyền thông, đồng thời đưa ra bằng chứng cho thấy người phụ nữ kia là tiểu tam.
Nháo lên càng lớn càng tốt.
Tốt nhất là để người nhà họ Mặc đều biết mẹ con kia là hai người bản…” Từ thỉu còn chưa được Đường Huyên thốt ra thì điện thoại đã bị người từ phía sau giật lấy, Đường Huyên quay lại, thấy là em trai mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tĩnh Tuyên, trả điện thoại cho chị.”
Đường Tĩnh Tuyên không nói gì, dựa vào chiều cao để đặt điện thoại lên tai, nói với người đầu dây bên kia: “Hủy kế hoạch.”
“Em làm gì đấy?”
“Đường Huyên, em thật không dám tin, chị là chị gái ruột của em, sự độc ác của chị có từ lúc sinh ra à?” Đường Tĩnh Tuyên nở nụ cười khô cứng, ném lại điện thoại cho.
Đường Huyên: “Chị định hại ai, muốn làm thế nào, em không quản được, nhưng đừng để em nghe thấy.”
“Tĩnh Tuyên, chị cũng vì cái nhà này.”
“Em không cảm thầy Đường Ninh đang ngáng đường em.”
Đường Tĩnh Tuyên vuốt tóc mình, cười chế nhạo, chuẩn bị về phòng: “Ò, đúng rồi, giờ chị là người quản lý nhà họ Đường, vậy em muôn vào giới giải trí, chị không ý kiên gì đây nhỉ?”
“Em đang đùa gì vậy? Em đường đường là tứ thiếu gia của nhà họ Đường…”
“Cứ vui vẻ quyết định như vậy…” Đường Tĩnh Tuyên nói xong, bóng dáng cao lớn nhanh chóng biến mắt khỏi lối đi.
Chóc lát sau, mẹ Đường vào nhà, thấy Đường Huyên ngồi trên sô pha, trong mắt hiện lên lửa giận nồng đậm.
Đường Huyên cười chế nhạo một tiếng, đứng dậy nói với mẹ Đường: “Nếu bà không muốn ở trong nhà này, bà có thể rời đi, đương nhiên tiếp tục hầu hạ nhà họ Đường cũng được.”
Mẹ Đường không nói gì, cũng chuẩn bị trở về phòng mình, nhưng Đường Huyên cố ý nói: “Tôi đã đưa chứng cứ bà là tiểu tam cho giới truyền thông.
Lần trước mới chỉ hơi nháo lên, nhưng đã bị Mặc Đình nhanh chóng giải quyết.
Lần này là bằng chứng thép! Bà đã quyền rũ cha tôi thế nào…
và làm thế nào hại chết… mẹ tôi!”
“Trước đây tôi chịu đựng là vì lo lắng cho thể diện của cha cô, nhưng hiện tại, tôi đã không coi trọng những điều này nữa, cho nên… Đường Huyên, cô sẽ phải hối hận.”
Lúc mẹ Đường nói câu này, ánh mắt đã không còn sự căm phẫn thường ngày, ngược lại có một loại nhẹ nhõm được giải thoát.
Đường Huyên ngạc nhiên thấy phản ứng của bà, nhưng chưa kịp nói gì thì mẹ Đường đã bước về phòng bà.
“Bà đứng lại…”
Thay vì sống tạm như vậy, không bằng cho mọi người một sự vui vẻ.
Nếu Đường Huyên lại dám tổn thương con gái bà, bà nhất định sẽ khiến Đường Huyên phải trả giá thảm nhát.
Lúc chập tối.
Đường Ninh đang thu dọn hành lý, vì sắp gia nhập đoàn làm phim “Cao nhân ẩn thé”.
Mặc Đình gọi Hàn Hinh Nhi vào dọn dẹp cho Đường Ninh, còn anh đưa Đường Ninh vào phòng ngủ, còn chưa đợi Đường Ninh kịp đứng vững thì Mặc Đình đã nặng nề ôm áy cô: “Lần này, anh không thể tiếp tục theo đoàn làm phim rồi.”
“Em biết.” Đường Ninh gật đầu, vì “Cao nhân ẳn thế” sẽ quay lấy cảnh ở nhiều thành phố, mà Mặc Đình vốn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô được.
“Ba tháng liền… nếu biết sớm, anh sẽ không nhận kịch bản này.”
“Quản lý Mặc, anh có thể tránh được lần này, có tránh được lần sau không?” Đường Ninh mỉm cười, duỗi tay ôm chặt eo Mặc Đình: “Đừng lo, ở đâu em cũng tự lo cho mình được, hơn nữa để Hinh Nhi báo cáo tình hình hiện tại của em bất cứ lúc nào.
Còn chị Long, đợi khi chị Ỏ lại, để chị ấy sát hạch vào Hải Thụy đi.
Đã kết hôn rồi, thì đừng chạy ngược chạy xuôi với em nữa.”
“Anh sẽ kiểm tra mỗi ngày…”
Nói xong, Mặc Đình trực tiếp nâng má Đường Ninh, hôn lên, thiếu chút sự dùng sức và nhiệt tình thường ngày, nhiều thêm sự quyền luyến và không nỡ.
Cả thể xác và tinh thần Đường Ninh đều đáp lại sự quấn quít của Mặc Đình, cho đến khi má ửng đỏ, hai người mới miễn cưỡng tách ra.
“Đừng thế này…” Đường Ninh lắm bẩm nói.
Nhưng Mặc Đình trực tiếp ngồi xuống giường lớn, kéo Đường Ninh ngồi lên đùi mình.
Sau đó… nụ hôn lại ập tới, Đường Ninh có phần không chịu nổi, khẽ kêu 1 tiếng nhưng vẫn bị Mặc Đình dùng sức nuốt xuống: “Kết hôn lâu như: vậy rồi, chúng ta vẫn chưa phải xa nhau lâu như này.”
“Hình như thời gian anh bám lấy em nhiều hơn thời gian em bám lấy anh…”
“Bà Mặc, anh đột nhiên cảm thấy có chút thiệt thòi…”
“Chẳng lẽ người thật sự dành nhiều tình cảm lại càng không nỡ hơn?”
Sau khi nghe những lời này của Mặc Đình, Đường Ninh bỗng sững sờ, mặc dù bình thường cô ấy nội liễm, nhưng không có nghĩa là cô nỡ rời xa Mặc Đình…
“Đây là kịch bản mà anh nhận cho em.
Em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Em muốn là người vợ tốt nhất của anh, như thế em mới có cảm giác an toàn.”
Mặc Đình mạnh mẽ ôm lấy Đường Ninh, như thể muốn khảm vào xương máu của mình… Tuy rằng không nỡ, nhưng…
Chính Đường Ninh như này, Đường Ninh nỗ lực sống là chính mình này, mới là Đường Ninh thu hút anh nhất, Đường Ninh như thế này mới thật rạng rỡ.
“Đêm nay, phải bù đắp cho anh…”
Đường Ninh cúi người, ngậm lấy dái tai có nốt ruồi đen của anh: “Anh nói thế này à?”
Mặc Đình lật người, trực tiếp đè cô xuống, xé mở quần áo của cô: “Bắt đầu từ giờ…”
Không bao lâu, Hàn Hinh Nhi đã thu dọn xong hành lý của Đường Ninh, vốn muốn qua phòng ngủ hai người báo cáo một tiếng, nhưng dừng chân nghe thấy một vài âm thanh yếu ớt, Hàn Hinh Nhi vẫn là ửng hồng hai má, lùi lại vài bước.
Bây giờ vẫn là ban ngày mà…
Đã không đợi được như vậy, nhưng… nghĩ tới hai người sắp phải xa nhau lâu như vậy, cô cũng hiểu ở trong lòng, quay người về căn hộ của mình.
Nhưng trước khi vào tổ quay phim, còn phải đi gặp Đường Huyên trước.
Thời tiết tháng ba, ánh nắng trở nên ấm áp.
Hàn Hinh Nhi đúng giờ đến Khải Duyệt Đế Cảnh, đón Đường Ninh đi khách sạn gặp Đường Huyên.
Nhưng Đường Ninh vẫn chưa ngủ dậy.
Sáng nay, không chỉ cô ấy, mà đến Mặc Đình… cũng vì quá buông thả dục vọng nên không thể đi làm đúng giờ…
“Đình… 10h phải gặp mặt Đường Huyên, sắp muộn rồi.”
Nghe thấy tiếng thì thầm của Đường Ninh, Mặc Đình bật ngồi dậy khỏi giường, ôm ngang lấy cô một cái rồi đưa cô vào phòng tắm để tắm rửa.
“Anh đừng như thế… anh thế này, khiến em có sự xúc động muốn từ bỏ mọi thứ, chỉ ở bên cạnh anh.”
Mặc Đình quấn khăn tắm cho cô, thấy dấu vét trên khắp cơ thể cô, trong lòng có chút hối hận, trừ lần quay phim đó, đây là lần đầu tiên anh để lại dấu vết trên cơ thể Đường Ninh.
“Đau không?”
Đường Ninh mỉm cười, lắc đầu.
“Anh đã khiến em từ bỏ danh hiệu siêu mẫu, làm sao có thể lại khiến em từ bỏ địa vị ảnh hậu? Anh sao nỡ!” Mặc Đình nói xong, cuối cùng cũng thả cô ra.
Đường Ninh từ phía sau ôm láy Mặc Đình, ở sau lưng anh nói khẽ: “Động lực khiến em mạnh mẽ hơn chính là anh, Mặc Đình.”
“Em có thể từ bỏ siêu mẫu vì anh, cũng có thể trở thành ảnh hậu vì anh.”.