Chẳng bao lâu, Đường Ninh và người của đoàn làm phim đã thân thiết với nhau.
Bây giờ dù cô dậy sớm luyện võ, đạo diễn cũng sẽ không lấy cô so sánh với người khác nữa.
Vì cô ấy sẽ đến muộn một cách thích hợp để nhắc nhở đạo diễn rằng cô ấy không phải là một người “chăm chỉ”.
Cả đoàn phim dần nhập cuộc, hơn nữa, vì sự nghiêm túc của Đường Ninh và Bắc Thần Đông, nên các diễn viên khác cũng căng thẳng phối hợp theo.
Cũng chính vì thái độ kính nghiệp của Đường Ninh nên đạo diễn vốn lên kế hoạch 15 ngày cho kịch bản phim, Đường Ninh đã hoàn thành tất cả trong năm ngày.
Trong cảnh này, phần còn lại của Đường Ninh là phần diễn võ thuật và cảnh đầu tiên là cần cô treo trên dây cáp, cần bay qua, hậu kỳ sẽ tạo hiệu ứng xuất hiện các “mỏm đá cheo leo”.
“Đường Ninh, đến phần cô thích rồi…”
“Đến “Tiếng súng” cô còn từ chối, chỉ vì treo dây cáp.
Giờ thỏa mãn cô rồi nhé.”
Các diễn viên bật cười.
Đường Ninh cũng cười theo.
Mọi người có thể nhìn ra, tâm trạng hôm nay của Đường Ninh rất tốt, đó là vì họ không biết là Mặc Đình đã đồng ý hôm nay đến thăm buổi làm việc.
Không biết tại sao, rõ ràng đã là vợ chồng lâu như vậy, nhưng vừa nghĩ đến sắp nhìn thấy Mặc Đình, tim Đường Ninh đập nhanh hơn, giống như lần đầu tiên thấy mối tình đầu vậy, trong lòng vô cùng kích động.
“Hôm nay thời tiết ma quái này, có thể có giông tố, màn diễn võ thuật của Đường Ninh tạm hoãn.”
Đạo diễn vừa thông báo, mọi người đều được rảnh rỗi.
“Chị Ninh, chị định thay quần áo làm gì? Chỉ là chậm lại thôi, không phải là không quay nữa.” Hàn Hinh Nhi thấy Đường Ninh tẩy trang, bối rối đuổi theo.
“Mặc Đình sắp đến.” Đường Ninh đáp.
Hàn Hinh Nhi bật cười hi hi, còn thật sự cho là Đường Ninh không quan tâm đến chuyện gì, hóa ra cũng sẽ chú ý đến hình tượng của mình trước mặt Mặc Đình: “Thế này vừa nhìn cũng hơi xấu, nhưng dù sao cũng sẽ thấy trong phim, hơn nữa, em cảm thấy Mặc tổng sẽ quan tâm đâu.”
“Chị muốn ôm anh ấy…” Thế này sao có thể ôm được?
Hàn Hinh Nhi đột nhiên ngừng nói… bởi vì Đường Ninh không bao giờ che giấu tình cảm của mình với Mặc Đình.
“Chị Ninh, đợi em với, em giúp chị.”
Hàn Hinh Nhi đuổi theo sau Đường Ninh nói.
Cách đó không xa, một người đàn ông gầy gò nhìn hai người rời đi, khẽ thở dài, không biết vì sao, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Suýt nữa thì… Đường Ninh sẽ treo dây cáp, mà mức độ hư hại của sợi dây chắc… sẽ khiến cô ấy bị thương không nhẹ nhỉ?
Trên núi không mưa, nhưng dưới núi mưa rất lớn.
Cả máy thành phố đều bị bị cơn mưa lớn ập tới, mà lúc này, Mặc Đình bị mắc kẹt trên đường.
“Chủ tịch, thực sự không lái xe qua được, quá nguy hiểm.”
Lục Triệt nhìn con nước lớn, lo lắng nói: “Nếu không, đợi đến sáng mai trời quang rồi lại qua, thế này phu nhân cũng không yên tâm.”
Mặc Đình đặt tài liệu trong tay xuống, đôi mắt cao quý bức người ánh lên một tia lo lắng: “Đến khách sạn gần đây, lập tức liên hệ với đoàn xem họ có cần giúp đỡ không.”
“Được.” Lục Triệt gật đầu, lập tức quay đầu.
Không còn cách nào, Mặc Đình lấy điện thoại di động ra bắm số của Đường Ninh, nhất định phải trực tiếp nghe thấy giọng nói của Đường Ninh, anh mới yên lòng.
Ma.
“Vợ, không sao chứ?”
Đường Ninh bị tiếng vợ của Mặc Đình làm cho kêu lên sững sờ, hóa ra có thể tự nhiên như vậy, có thể… ám lòng như vậy.
“Không sao, trên núi không mưa, đừng lo lắng.” Đường Ninh đáp: “Vừa rồi em thấy tin tức, các thị trấn lân cận đều bị ngập lụt, hiện tại anh đang ở đâu?”
“Đang ở nửa đường, nhưng Lục Triệt đã quay đâu lại, ngủ một đêm ở khách sạn gần đây, đợi tạnh mưa rồi lại lên.”
Đường Ninh nghe xong, có chút lo lắng: “Nếu không hai người về Thịnh Kinh, ngày khác lại tới cũng thế mà.”
“Chuyện hứa với em, anh không muốn nuốt lời.” Mặc Đình đáp: “Không sao, anh ở gần đây.”
Nếu sớm biết Mặc Đình sẽ cố gắng hết sức để chạy đến bên cô thế này, cô đã không đồng ý với đề nghị của Mặc Đình, cứ năm ngày lại gặp một lần.
Biết rõ là anh ấy vừa mệt vì công việc vừa nhiều…
“Vậy em nhát định phải chú ý an toàn, bát cứ lúc nào cũng phải nói chuyện với anh, báo bình an.”
“Vâng ạ.”
Không biết có phải là ảo giác của Lục Triệt hay không, anh luôn cảm thấy sau khi đưa chị Long về nhà cha mẹ vài ngày, sự dịu dàng của Mặc Đình đối với Đường Ninh lại tăng lên mấy bậc?
Hơn nữa, anh ấy làm thế nào, với mọi người đều lạnh lùng, dồn hết sự dịu dàng cho một người?
“Lục Triệt, đã liên hệ với người của đoàn phim chưa?”
Nghe thấy câu hỏi, Lục Triệt lập tức hoàn hồn lại: “Thưa chủ tịch, đạo diễn nói không phải lo lắng, hiện tại mọi chuyện đều ổn, xin anh cứ yên tâm.”
Làm sao anh có thể yên tâm, bảo bối quý giá nhát của anh vẫn còn ở trên núi…
“Chị Ninh, Mặc tổng không tới được đúng không?” Hàn Hinh Nhi thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Ninh, vội vuốt ve mu bàn tay của cô ấy: “Không sao, còn có lần sau, hơn nữa, người mạnh mẽ như Mặc tổng không chuyện gì là không thể xử lý được.”
“Em còn chưa kết hôn, em không hiểu… Hinh Nhi, cho dù trong mắt mọi người anh ấy là người kiên cường không phá vỡ nỗi, nhưng đối với chị, anh ấy mãi là một mối bận tâm.” Đường Ninh cúi đầu nhìn điện thoại nói.
“Em hiểu…” Hàn Hinh Nhi nhấn mạnh: “Ai bảo hai người ân ái như vậy chứ?”
Giây lát sau, Mặc Đình gửi tin nhắn tới, báo đã đến khách sạn an toàn, để Đường Ninh yên tâm.
Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đêm nay, thế nào cũng mắt ngủ.
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, Mặc Đình cũng gọi điện tới, lũ đã rút, giờ đang trên đường lên núi.
Đường Ninh thầm nghĩ sau này hạn chế nhận những bộ phim nguy hiểm như này, nếu không mấy tháng nay cô đều nơm nớp lo lắng.
Trời đã quang mây tạnh nên màn võ thuật chắc chắn không thể thiếu, nhưng Đường Ninh lại nói chuyện với đạo diễn: “Có thẻ trì hoãn một chút thời gian không?”
“Sao vậy?”
“Mặc tổng sắp lên.” Hàn Hinh Nhi giải thích.
Đạo diễn gật đầu: “Được, vậy lát nữa quay đi, như vậy cô cũng có thể ở trước mặt Mặc tổng, nói thêm vài câu khen ngợi tôi.”
“Cảm ơn đạo diễn.”
Đạo diễn xua tay không quan tâm, thật ra vì lòng kính nghiệp của Đường Ninh nên đã tiết kiệm được một nửa thời gian cho mọi người, nên nếu có chậm trễ một hai tiếng của mọi người, đạo diễn đương nhiên sẽ không keo kiệt.
“Đã đến rồi…”
Hàn Hinh Nhi quay người, thấy Mặc Đình đã đứng sau Đường Ninh, không kìm được mà chọc vào phần eo cô ấy.
Đường Ninh cũng quay người theo, nhịp tim đột nhiên nhanh đến mức không kìm được, dù cô thấy Mặc Đình bao nhiêu lần, đều cảm thấy như lần đầu tiên nhìn thấy anh.
“Nhanh nhìn kìa, chủ tịch của Hải Thụy.”
“Mặc tổng… thật sự rất đẹp trai.”
“Dù rất đẹp trai, đó cũng là của người khác, đừng nghĩ tới!”
“Đúng vậy, người ta là đến gặp mình thôi…”
Xung quanh dần vang lên tiếng nghị luân, mà Đường Ninh dường như không muốn cho người khác thấy, đi thẳng lên, kéo Mặc Đình về trước lều bạt của mình, tránh mọi người.
“Mấy ngày không gặp, sao lại gầy nhiều như vậy?” Mặc Đình lập tức nâng mặt Đường Ninh hỏi.
Đường Ninh trực tiếp ôm lên, liều mạng ôm lấy….