Một bữa tiệc rượu kinh doanh cực kỳ giàu có, bởi vì là trưởng bối mời, nên Mặc Đình không thể từ chối nên đã đi một mình vì anh biết nhất định Đường Ninh sẽ không thích bầu không khí gò bó như vậy.
Đối với tin đồn Đường Ninh nuôi tiểu quỷ, không có bằng chứng gì, Hải Thụy đã làm mọi cách để chặn tin tức này.
Trong một câu lạc bộ sang trọng như cung điện, tháp rượu đỏ chất chồng cao, trong dịp như vậy, hầu như giới thượng lưu kinh doanh của Thịnh Kinh đều tụ tập, cho nên Mo Ting chỉ có thể coi là tiền bối nhỏ.
Về thâm niên, anh vẫn cần cha hoặc ông của mình để có thể khiến mọi người khiếp sợ, tất nhiên, Mặc Đình không thích so sánh với bất kỳ ai, kể cả khi những người trong số họ chỉ cần mở miệng cũng được tính bằng tiền tỷ.
“Mặc tổng, gần đây, anh là người nổi tiếng lớn ở Thịnh Kinh.” Có người bưng ly rượu đi tới nói chuyện phiếm, trong lời nói còn có một tia giễu cợt.
Mặc Đình cười và trả lời: “Tôi nghe nói rằng con gái của anh rất thích một trong những nhóm nghệ sĩ nam của tôi.
Nếu anh cần giúp đỡ, xin đừng ngần ngại lên tiếng.”
Ý nghĩa là việc đuổi theo ngôi sao của con gái anh đã được mọi người biết đến, cũng không quá cao cấp chút nào!
Bên kia cười nhạt: “Ở trước mặt Mặc tổng, không phải lúc nào cũng có được một chút phần thắng.”
“Tôi cũng không thắng.” Mặc Đình cũng cười.
“Tại sao bà Mặc không đến?”
“Cô ấy thích yên tĩnh.” Mặc Đình trực tiếp trả lời.
“Thiệu tổng bên kia đã nói rất nhiều điều thú vị về ngành giải trí của anh, anh Mặc cũng có thể đi xem thử.” Đối phương chỉ tay đến tiệc rượu trên bãi cỏ, lời nói cũng có ý tứ.
“Vậy thì xin lỗi tôi không tiếp được.” Mặc Đình quay người đi về phía bãi cỏ, lúc này, người đàn ông tên Thiệu tổng đang được mấy người phụ nữ vây quanh, tất nhiên cũng có những người đàn ông nịnh nọt.
“Này, Thiệu tổng, tôi nghe nói rằng nuôi tiểu quỷ sẽ bị phản phệ, một số người rõ ràng không gặp may mắn nhưng cưỡng ép đổi đời, cái này nếu không phản phệ lên chính mình thì cũng phản phệ lên những người xung quanh, thật đáng sợ.” Một người phụ nữ mặc váy đen ngắn cũn cỡn ngồi cạnh Thiệu tổng, vừa uống rượu vang vừa nói chuyện.
“Cũng không phải, vậy nên tôi mới trốn thật nhanh… Nói thật, Đường Ninh…” Người kia thở dài: “Nếu không phải Hải Thụy, lúc đầu tôi không muốn nhận.”
“Thiệu tổng, anh nên nhỏ giọng đi.
Hôm nay Mặc tổng cũng sẽ đến.” Một người phụ nữ hơi giàu có khác mỉm cười.
“Tôi không sợ Mặc tổng đến, bởi vì đây là kinh doanh, loại giao tình này vẫn chỉ nên nói vào một thời điểm thích hợp…” Thiệu tổng cười: “Thời gian sẽ chứng minh rằng tôi sáng suốt…”
“Thời gian không bao giờ chứng minh được rằng người ngu ngốc khôn ngoan.
Thời gian không có chức năng khiến người ta thông minh.”
Phía sau, giọng nói của Mặc Đình vang lên, tất cả mọi người kinh ngạc, trong lòng đột nhiên ngượng ngùng vì bị bắt thóp.
Người nói sau lưng sợ nhất là khoảnh khắc bị đánh vỡ này.
“Mặc tổng…”
Thiệu tổng cũng giảm bớt sự phù phiếm vừa rồi, đột nhiên có chút kiềm chế.
“Tôi cảm thấy đoàn làm phim của anh sẽ giải tán hôm nay, anh có tin không?” Mặc Đình cong môi, nâng ly rượu trong tay về phía Thiệu tổng.
“Mặc tổng, anh…”
“Không phải anh nói vợ tôi nuôi tiểu quỷ sao? Vì cô ấy nuôi tiểu quỷ nên tôi không thể không biết một số chiêu trò quái đản, anh nói có đúng không? Tôi đã tính hôm nay đoàn phim “Cao nhân ẩn thế” sẽ tan rã, anh có tin không?”
Sắc mặt của Thiệu tổng trở nên khó coi, tái nhọt: “Mặc tổng, anh nói như vậy là không chính đáng chút nào đâu?”
“Anh truyền vợ tôi nuôi tiểu quỷ thì chính đáng sao?”
“Đó là truyền thông truyền…”
“Thật sao?” Khóe miệng Mặc Đình nở nụ cười: “Chẳng lẽ không phải hợp tác với người nào muốn làm mất uy tín của vợ tôi sao? Sự an toàn đoàn làm phim của anh có được đảm bảo không?”
“Mặc Đình… anh nói chuyện như vậy chắc ai cũng phải vạch mặt.” Nói xong, Thiệu tổng đứng dậy khỏi ghế, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Đúng lúc này, một người phụ nữ thanh lịch mặc sườn xám trắng đi về phía hai người bọn họ, hỏi Mặc Đình: “Làm sao vậy?”
“Bác à, đây là chuyện riêng.”
“Không có gì là được rồi.” Người phụ nữ tao nhã gật đầu chào hỏi rồi mới quay người rời đi.
Lúc này, Mặc Đình mới nói thẳng.
“Người vừa rời đi kia, chắc cũng phải biết Thiệu tổng chứ?
Mẹ của Bắc Thần Đông, nhưng Thiệu tổng…” Mặc Đình nhìn Thiệu tổng với ánh mắt có phần nguy hiểm trước khi nói tiếp: “Tôi có bao giờ nói với anh rằng Bắc Thần Đông và tôi là anh em họ chưa?”
Thiệu tổng đột nhiên mở to mắt vì bị sốc…
“Thiệu tổng nói đúng.
Trong kinh doanh, loại giao tình này thực sự nên dùng đúng thời điểm… Vậy thì chúc anh may.
mắn?” Nói xong, Mặc Đình cười xoay người, để Thiệu tổng tại chỗ không biết phải làm sao.
Bộ phim “Cao nhân ẩn thế” ban đầu được thiết kế riêng cho Bắc Thần Đông, nếu… Bắc Thần Đông phải thay đổi, thì tất cả các khoản đầu tư trước đó của ông ta sẽ trở nên vô Ích.
Đáng lẽ ra phải kiếm được tiền hời…
Nhưng bây giờ…
Thiệu tổng hồi hận lau mặt tự mắng mình ngu ngốc, đã biết Mặc Đình đồng ý dứt khoát như thế là có mưu, còn vào miệng cọp nhỏ lông hét lần này đến lần khác, thật sự là tự tìm đường chết mà.
Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn bao nhiêu tài nguyên như thế bị rơi vào đại dương sao?
Suy nghĩ một chút, Thiệu tổng lập tức đuỏi kịp Mặc Đình: “Mặc tổng, chúng ta nói chuyện được không? Chuyện này là lỗi của tôi.
Có lẽ anh sẽ không so đo với tôi đúng không?”
Mặc Đình thoát khỏi sự níu kéo của Thiệu tổng, rồi lạnh lùng nói với Thiệu tổng: “Anh có thể làm nhục tôi, nhưng anh không thể làm nhục vợ tôi.”
Nói xong, Mặc Đình đưa tay lên, nhìn đồng hồ thạch anh trên cổ tay: “Lúc này, chắc là nên bắt đầu họp báo rồi?”
Sắc mặt của Thiệu tổng tái nhợt, sau khi Mặc Đình rời đi, lập tức lấy điện thoại ra liên lạc với trợ lý.
Về phần trợ lý, anh ta vội vàng nói: “Thiệu tổng, Bắc Thần Đông đã thông báo rằng sẽ rút lui khỏi đoàn với lý do tai nạn bảo hiểm này.
Anh nên xem tin tức đi…”
Bắc Thần Đông hiếm khi nhận lời phỏng vần vì tính cách của anh ta quá kỳ quặc, nhưng một diễn viên bảo vật quốc gia như anh ta nếu mở miệng chắc chắn sẽ thuyết phục người nghe, vì người dân cả nước đều biết rằng anh ta quá lười nói dối.
“Vụ tai nạn xảy ra là do đoàn làm phim, còn một người vẫn đang trồn, cảnh sát đang tìm kiếm.”
“Còn tôi… tôi không liên quan đến Đường Ninh, tôi cứu cô ấy vì đó là bản năng của đàn ông.”
“Tuy nhiên, chỉ là một tai nạn như vậy, nhưng lại bị người có tâm địa lợi dụng, bị truyền đi một cách lộn xộn, đơn giản là không thể dung thứ.”
“Vì vậy, việc Đường Ninh nuôi tiểu quỷ bị phản phệ, hoàn toàn là tin đồn tưởng tượng.”
“Về phần Bắc Thần Đông tôi đây, khi đoàn phim không thể đưa ra lời giải thích về vụ tai nạn và không thể đảm bảo an toàn cho tôi, nên tôi đã tuyên bố rút khỏi đoàn phim “Cao nhân ẩn thế.”
“Người hâm mộ, tin tôi hay tin đoàn phim, các bạn cân nhắc đi…”
Bắc Thần Đông nói rất trực tiếp…
Chính là trực tiếp như vậy…
Làm sao người hâm mộ có thể theo phe đoàn làm phim?.