Sau khi Đường Tĩnh Tuyên bước xuống, người đại diện vỗ vai cậu ấy, đương nhiên không biết mối quan hệ của anh ấy với Đường Ninh.
“Nhóc con, thật là may mắn gặp được chủ tịch và Đường Ninh cũng ở đó, mà Đường Ninh luôn trượng nghĩa.
Lúc đầu, Hoác Thanh Thanh và Phương Dục đều được cô ấy giúp đỡ.
Bây giờ đến lượt nhóc con là cậu, thật sự khiến tôi ghen tị.”
“Con người Đường Ninh rất tốt.”
“Đương nhiên là tốt rồi, phu nhân chủ tịch của chúng ta không tốt sao được?” Người đại diện nắm lấy cánh tay của Đường Tĩnh Tuyên, hai người cùng nhau đi vào phòng hóa trang: “Mau tẩy trang đi.”
“Vâng ạ.” Đường Tĩnh Tuyên đẩy cửa phòng tẩy trang ra, liền nhìn thấy ba người K&G nhìn khắp người cậu không có ý tốt.
Đường Tĩnh Tuyên không nghĩ nhiều, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi, rồi nhờ chuyên viên trang điểm tẩy trang.
Ngay sau đó, ở lối đi sau hậu trường có tiếng bước chân gấp gáp, kèm theo tiếng nói chuyện.
Người đại diện của Đường Tĩnh Tuyên ở bên ngoài đang điều đình với những người này, nhưng ngay sau đó việc thương lượng thát bại.
Cửa bị gõ.
Chuyên viên trang điểm đặt bông tẩy trang xuống, đi ra mở cửa, sau đó, một hàng ba bốn cảnh sát bước vào.
“Các anh…”
“Chúng tôi nhận được báo án nói rằng chỗ này của các cậu có một nghệ sĩ tên Lạc Tinh hút cần sa, nên chúng tôi đã lập tức đến.
Các cậu, ai là Lạc Tinh?”
Đường Tĩnh Tuyên sững sờ, chọt hiểu ra điều gì đó, nhìn ba thiếu niên cường tráng đầy sắc bén.
“Chính là cậu ấy!” Hàn Tưởng chỉ vào Đường Tĩnh Tuyên nói: “Các anh lục túi của cậu ấy, ba người chúng tôi, vừa rồi tận mắt nhìn thấy!”
“Tôi và các cậu không thù không oán, tại sao các cậu muốn vu oan cho tôi?” Đường Tĩnh Tuyên chất vấn đối phương, mà người đại diện càng là đầu đầy sương mù, hỏi Đường Tĩnh Tuyên: “Đây là chuyện gì vậy?”
“Họ vu khống tôi hút ma túy, hơn nữa còn báo cảnh sát!”
Đường Tĩnh Tuyên lạnh lùng nói.
“Vu khống? Đúng như những gì bản thân cậu nói, chúng tôi và cậu không oán không thù, tại sao lại muốn vu oan cho cậu? Anh cảnh sát, bắt cậu áy đi! Đã đến nước này rồi, còn không thành thật.” Người đàn ông có mái tóc nhuộm màu vàng kim ở trong nhóm, tên là Nhiêu Tử Hòa chỉ vào Đường Tĩnh Tuyên, nói với giọng ngạo mạn.
“Tĩnh Tuyên, cậu nói thật cho tôi biết, có chuyện như vậy không?” Người đại diện hỏi.
“Không có.” Đường Tĩnh Tuyên trả lời thẳng, giọng điệu kiên định không thể nghi ngờ: “Tôi có thể đi kiểm tra bất cứ lúc nào…”
“Không hút không có nghĩa là cậu không giấu ma túy.”
Nhiêu Tử Hòa lại nói: “Chính là trong ba lô của cậu ấy, không tin các người kiểm tra.”
Đường Tĩnh Tuyên tức giận nhìn ba người, sau đó nhìn ba lô của mình, tiện tay đưa cho cảnh sát: “Muốn kiểm tra thì kiểm tra đi.
Dù sao tôi cũng vô tội.”
Cảnh sát nhận lấy ba lô của Đường Tĩnh Tuyên, ở trước mặt mọi người, trút hết mọi thứ trong ba lô ra, nhưng, ngoài vậ ật dụng cần thiết hàng ngày của Đường Tĩnh Tuyên thì không có thứ gì gọi là ma túy.
Người vây xem ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều ngôi sao nỏi tiếng tên tuổi, nhìn thầy một màn này, lập tức phản ứng lại, Đường Tĩnh Tuyên bị người bố trí hại.
Nhưng…
Không có gì trong ba lô…
Tất cả mọi người đều nhìn đống đồ này, mà ba người đối diện cũng kinh ngạc, trên mặt là biểu cảm “sao lại không GÓP: “Cần sa đã nói đâu?” Người đại diện bước lên bảo vệ Đường Tĩnh Tuyên: “Tôi sẽ liên lạc với ông chủ của các cậu ngay lập tức.
Nếu thời đại Băng Hà các cậu không ra mặt cho Lạc Tỉnh của chúng tôi lời giải thích, tôi sẽ báo cáo chuyện này với văn phòng chủ tịch.
Để Mặc tổng tự mình xử lý.”
Ba người con trai ở phía đối diện hiển nhiên không ngờ lại có kết quả như vậy, vẻ mặt chuyển từ kiêu ngạo thành chột dạ.
“Đây đều là hiểu lầm, đều là hiểu làm…” Ba người lập tức thay đổi thái độ, nói với cảnh sát và người đại diện: “Là chúng tôi hiểu lầm Lạc Tinh…”
“Đã muốn kiểm tra, vậy kiểm tra hết mới công bằng nhỉ?”
Đường Tĩnh Tuyên nói với cảnh sát.
“Đùa gì vậy, ba người chúng tôi chưa bao giờ đụng vào những thứ này!”
Mọi người đều nhìn ba người, kể cả cảnh sát…
Cuối cùng, ba người thật sự không còn cách nào khác, đành phải giao ba lô cho cảnh sát: “Không tin thì các anh lục soát!”
Cảnh sát nhận lấy ba lô, mở ba lô của cả ba người họ…
Nhưng, lúc này, một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra, trong ba lô của cả ba người rơi ra những đồ vật khả nghì…
Sắc mặt của ba người bỗng thay đổi rõ rệt, cho dù người khác không biết, họ không thể không biết, cảnh sát cũng không thể không biết.
“Đây là chuyện gì vậy? Chuyện này không thể nào! Máy cái túi này rõ ràng là ở trong ba lô của cậu ấy, tôi đích thân bỏ vào…”
Đích thân bỏ vào…
Xét cho cùng, Nhiêu Tử Hòa còn trẻ tràn đầy sức lực, nên đã buột miệng nói ra chuyện định hãm hại Đường Tĩnh Tuyên như vậy.
Mọi người có mặt đều xôn xao…
Lại là một trò hề như vậy.
Máy thanh thiếu niên 17 hoặc 18 tuổi lại độc ác như thế…
“Không phải, việc này không liên quan tới chúng tôi.”
Cả ba bắt đầu chối cãi, nhưng cảnh sát không thể cho ba người cơ hội, lập tức tiến lên, bắt giữ ba người: “Đi với chúng tôi một chuyền.”
“Không, không muốn…” Cả ba cố gắng chống cự, nhưng đã bị cảnh sát lần lượt cưỡng chế đánh ngắt.
Một buổi tiệc trao giải tốt đẹp, ở quầy lễ tân còn có rất nhiều khán giả, nhưng hậu trường lại loạn thành một đống, phóng viên lại có chuyện có thể viết.
“Không sao chứ?” Người đại diện lập tức hỏi Đường Tĩnh Tuyên.
Đường Tĩnh Tuyên lắc đầu, nhưng trong lòng nghi ngờ.
Nếu ba người này thật sự nổi lên tâm tư tính kế với cậu, vậy những thứ này là ai bỏ từ trong ba lô của cậu vào ba lô của đối phương, khiến đối phương biến khéo thành vụng?.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Nghĩ lại, quả thực là nghĩ mà sợ.
“Đừng để trong lòng.
Chuyện giẫm đạp lên người khác để đi lên này, sau này cậu sẽ gặp rất nhiều.” Người đại diện nói an ủi: “Hôm nay thật sự là may mắn.
Đầu tiên có Đường Ninh giúp đỡ, sau có ông trời phù hộ, cậu nhóc, không nỗi tiếng thì thật có lỗi với trải nghiệm lần này của cậu.”
Đường Tĩnh Tuyên lại không cho rằng đây là ông trời phù hội “Ba tên khốn kiếp này thật là tự chuốc họa vào thân.”
Người nhanh chóng bị đưa đi, mà những người xem náo nhiệt cũng đều tản đi.
Đường Tĩnh Tuyên vừa tẩy trang vừa nghĩ, cuối cùng, vẫn là nghĩ đến Đường Ninh, nên nhắn tin cho chị ấy: “Chị ba, chuyện K&G hãm hại em, là chị giúp em à?”
Đường Ninh nhìn thấy tin nhắn cũng không phủ nhận: “Nếu như chị không ra tay, em định hôm nay há miệng mắc quai sao? Chị đã nói từ đầu là giới này không đơn giản như em nghĩ.
Người đợi giẫm đạp lên em có ở khắp nơi.
Cứ lấy hai chuyện tối nay của em làm ví dụ.
Nếu chị không có mặt ở đó, cho dù là sân khấu đáng sợ hay hút cần sa, đều sẽ đánh em về lại nguyên hình và không bao giờ trở mình được nữa.”
Đường Tĩnh Tuyên sững sò, lại thật sự là…
“Nhưng sao chị biết…”
“Hôm đó, sau khi em phàn nàn với chị, chị liền chú ý đến những cậu nhóc này.
Đã là đối thủ cạnh tranh của em, thì không có lý do buông lỏng cảnh giác.
Tĩnh Tuyên, em hãy nhớ rằng, trong giới này, có cạnh tranh là có nguy hiểm.
Em càng nỗi tiếng, càng có nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí của em.
Người ở đối diện mỉm cười với em, sau lưng có thể sẽ đâm em một đao.”
“Đây là giới giải trí, chính là tàn khốc như vậy, mà chị, số lần có thể giúp em chỉ có hạn.”
Không thể không nói, Đường Tĩnh Tuyên đã thực sự bị sốc…
Đường Ninh lại có thể từ một lời phàn nàn mà đưa ra nhiều phán đoán như vậy, chị ba của cậu lại mạnh mẽ đến mức này.
“Lạc Tinh, để giải thích với bên ngoài, ngày mai em cứ nên đến đồn cảnh sát làm kiểm tra, như vậy mới có thể tránh xa việc này.” Người đại diện nhắc nhở.
“Vâng ạ, anh Tạ Hoa!” Đường Tĩnh Tuyên cảm ơn, sau đó thầm thề rằng cậu nhát định sẽ tiền về phía Đường Ninh.
Nhưng Đường Ninh không phải luôn bị phiền phức quấn thân sao?.