Thực ra, ông cụ sở dĩ muốn Đường Huyên về nhà thực sự là bởi vì thấy cô ta đang mang thai, nêu đứa trẻ được sinh ra và giáo dục tốt, có lẽ Đường gia vẫn còn một tia hy vọng.
Hạ Ngọc Linh, Đường gia, Đường Huyên cô ta nhất định sẽ tự tay đoạt lại!
Mong chờ ánh mắt kinh ngạc của bà nhìn tôi, Đường Huyên trong lòng thầm nghĩ.
Trên thực tế, Hạ Ngọc Linh đã đi công tác ở Anh, cho nên khi Đường Huyên trở về Đường gia, mặc dù người hầu đều trợn tròn mắt nhưng không ai dám nói gì.
Ông cụ Đường rõ ràng đã giao căn nhà này cho Hạ Ngọc Linh, nhưng bây giờ lại dẫn Đường Huyên trở lại, là muốn tiếp tục gà chó không yên sao?
Tuy nhiên, Đường Huyên đã thay đổi sự cường thế trước đây, lễ phép nói với mọi người: “Tôi đã từng có chỗ xin lỗi mọi người.
Đường Huyên xin lỗi mọi người.
Sau này, tôi hi vọng mọi người có thể quan tâm nhiều đến tôi và đứa con trong bụng.”
Mang thai rồi!
Khi tin tức Đường Ninh vô sinh lan truyên xôn xao, Đường Huyên vậy mà lại mang thai.
Mọi người đều hiểu ý của cô ta, cũng chính là đang cảnh báo mọi người rằng bụng cô ta có tiểu bảo bối vì vậy phải cần thận với cô ta hơn trước.
Sắc mặt người hầu nhà họ Đường khó mà phân biệt được, dù sao sau khi Hạ Ngọc Linh quản lý gia đình, gia đình này khắp mọi nơi đều tràn ngập tiếng cười, thật sự: không biết việc Đường Huyên trở về là phúc hay là họa.
Đường Tĩnh Tuyên nhận được tin tức sớm nhất, lúc đó đang luyện tập trong phòng thu, nghe nói Đường Huyên bụng to trở về nhà họ Đường, trong lòng luôn cảm thấy có chút nghi hoặc, vì vậy lập tức gọi điện thoại cho Đường Ninh, “Chị ba, chị biết chuyện ông nội đưa chị cả về nhà không?”
“Làm sao vậy?” Mặc Đình nhận thấy sắc mặt Đường Ninh ảm đạm khi đặt điện thoại xuống, không khỏi nhẹ giọng hỏi.
“Ông nội đưa Đường Huyên trở về nhà nhà họ Đường.”
Đường Ninh thẳng thừng đáp: “Tĩnh Tuyên nói rằng cô ta đã cải tà quy chính, nhưng em lại có linh cảm rằng cô ta sẽ còn làm mưa làm gió như cũ, tính tình của Đường Huyên không phải ngày một ngày hai mà dưỡng thành, sẽ dễ dàng thay đổi như vậy sao?”
*Có mẹ xem chừng, em không cần lo lắng.” Mặc Đình biết rõ năng lực của Hạ Ngọc Linh.
Dù sao cũng là người học tài chính, nhanh chóng đem Đường thị thu vào tay, hơn nữa còn xử lý rất tốt.
Nửa năm nay, làm cho cơ nghiệp của nhà họ Đường không ngừng đi lên.
“Em chỉ sợ ông nội sẽ lại thất vọng.” Đường Ninh khẽ thở dài: “Bất kể như thế nào, em hy vọng cô ta thật sự có thể thu tay lại.”
Lúc này, Đường Ninh hoàn toàn không nghĩ đến việc có người hãm hại cô không thể mang thai có liên hệ gì với Đường Huyên, bởi vì tâm trí của cô chỉ tập trung vào việc bảo vệ đứa bé.
Tuy nhiên, chân tướng liệu có nhanh chóng được phơi bày?
Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng và ông cụ Mặc cùng nhau ăn tối ở khoảng sân nhỏ.
Ông cụ Mặc phe phẩy chiếc quạt giấy trong tay, vẫn luôn im lặng mà nhìn Đường Ninh hệt như sợ tính khí của mình nói ra điều gì đó khiến Đường Ninh đau lòng.
Đường Ninh không lên tiếng, Mặc Đình cũng trầm mặc, bầu không khí làm cho ông cụ Mặc cả người cảm thấy không thoải mái, vẫn là không nhịn được mở miệng: “Sao lại quay lại quay phim? Không nghỉ thêm máy này nữa?”
“Ông nội, con không sao.” Đường Ninh nhẹ nhàng nói.
“Con còn nói con không sao, con thường ngày cũng không phải cái bộ dạng phờ phạc như vậy.” Ông cụ dùng quạt chỉ vào Đường Ninh nói: “Có phải thằng nhóc này bảo con trở.
về quay phim?”
“Ông nội… ông cũng biết, Đình luôn bướng bỉnh không bằng con mà.” Đường Ninh thay Mặc Đình kêu oan.
“Vậy thì ông nội dạy cho con vài đường quyền đơn giản, có tác dụng rất tốt đối với việc phục hồi sức khỏe của phụ nữ, có muốn học ngay bây giờ không?”
Đường Ninh: “Nếu ông còn muốn Đường Ninh nhảy lên nhảy xuống cùng ông thì chất trai của ông sẽ chui ra báo danh sớm với ông mắt, con nghĩ vẫn nên là không cần đi.” Mặc Đình ngồi ở bên cạnh Đường Ninh nhìn xuống chén trà trong tay, đồng thời rót đầy trà cho ông cụ rồi để lại trước mặt ông, giọng nói cũng có vẻ đặc biệt dịu dàng.
“Có ý gì?” Ông cụ Mặc đột nhiên mờ mịt sửng sốt: “Cái gì mà cháu chắt trai sẽ chui ra báo danh sớm với ông?
Không phải là sẽ không có à?
Mặc Đình ánh mắt thâm ý nhìn ông ấy…
Mà trên mặt Đường Ninh cũng chỉ mang theo nụ cười..